Lăng Ngạo hôn những giọt nước mắt còn sót lại trên má cô, cuối cùng nuốt hết mấy lời tỏ tình của cô.
Đến khi cô thở hổn hển thì anh cười khẽ ôm cô vào lòng, giống như ôm thế nào cũng không đủ.
Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên quên mất xấu hổ, hét to một tiếng: “Có ai không! Chú phải đổi túi truyền dịch!”
Sau đó cửa phòng mở ra, mấy người Trần An đi vào, Hạ Kiệt cầm một túi truyền dịch, sau đó treo lên đổi túi truyền dịch cho Lăng Ngạo, sau đó mọi người im lặng không nhắc tới những chuyện liên quan đến Bạch Ly Mạt.
Thậm chí Nghê Chiến còn cố ý nói sang chuyện khác, anh ta nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Hiếm khi đến nước Đức, sau khi anh xuất viện thì chúng ta đi du lịch một chuyến hay không?”
Trần An cũng cười nói: “Cô và cậu Tư vừa đăng ký kết hôn nhưng vẫn chưa hưởng tuần trăng mật, cũng có thể hưởng tuần trăng mật ở nước Đức rồi trở về.”
Lần này đề tài nói đến du lịch nên vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi lập tức thả lỏng hơn rất nhiều cũng rất hứng thú, cùng bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất.
Cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, đến khi Trần Tín đưa Hạ Thanh Ninh đi mua bữa sáng trở về.
Hạ Thanh Ninh xấu hổ trốn sau lưng Trần Tín, cô ta lấy hết can đảm muốn mở miệng nói xin lỗi Tống Vĩnh Nhi. Nhưng cô ta còn chưa mở miệng thì Nghê Chiến đã nắm cổ tay của cô ta một cái.
Ý là cô ta không cần xin lỗi, bởi vì hiện tại bầu không khí rất tốt, cô nhóc đã quên rồi, nếu cô ta nói xin lỗi thì không khí sẽ đông cứng trở lại!
Trần Tín đặt bữa sáng xuống rồi kéo Hạ Thanh Ninh đi ra ngoài, sợ cô ta nói lung tung.
Hạ Thanh Ninh bĩu môi, nhưng vẫn nghe theo Trần Tín.
Tống Vĩnh Nhi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trên người không có quần áo thay, Hạ Thanh Ninh đưa cho cô một áo thun màu trắng và quần short jean, còn có một bộ đồ lót Hạ Thanh Ninh chưa mặc qua.
Tống Vĩnh Nhi tắm rửa xong rồi thay đồ, cột tóc đuôi ngựa, cả người lập tức tràn đầy hơi thở thanh xuân, vô cùng hoạt bát.
Bữa sáng được bày đầy bàn trà, vô cùng phong phú, hơn nữa Hạ Thanh Ninh áy náy cho nên mua rất nhiều, bốn năm loại trà.
Lầu đầu tiên Lăng Ngạo nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi lộ hai chân dài trắng như tuyết, quần short jean là phong cách của Hạ Thanh Ninh, chỉ che được đến bẹn đùi, không khác lắm so với quần lót tứ giác.
Anh lập tức nhìn Trần An, dặn dò Trần An mua cho cô mấy chiếc váy dài màu lam.
Trần An tự nhiên hiểu được ý của Lăng Ngạo, hiện tại anh ta nhìn Tống Vĩnh Nhi cũng cảm thấy cô rất mê người.
Trời sinh cô gái nhỏ này là báu vật làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được.
Ăn sáng xong đã đến giữa trưa.
Hạ Kiệt bỗng nhiên chạy vào nhìn bọn họ nói: “Bạch Ly Mạt ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng, nghe nói các máy giám sát ở bệnh viện không quay lại được Đại hoàng tử phi đã mất tích, quân đội cảnh sát nóng nảy muốn điên rồi, hoàng thất Mạc Ly Quốc đã gửi tin tức tới nói muốn nước Đức nghiêm túc tiếp đón, hoàng đế Mạc Ly Quốc sẽ lập tức đến đây, tự mình thăm hỏi Đại hoàng tử.”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy thì cầm trà sữa ngồi trên sô pha không nói một lời.
Mọi người cũng không nói lời nào.
Chỉ cần các máy giám sát không quay được hình ảnh Tống Vĩnh Nhi được đưa đi thì chẳng khác nào không có chứng cứ.
Nhưng Hạ Kiệt nhanh chóng nói: “Hiện tại đã phong tỏa tất cả các cửa, quân đội nước Đức đang kiểm tra từng phòng bệnh, bây giờ đã kiểm tra đến tầng bảy, lập tức sẽ lên đây!”
Mẹ nó!
Vừa rồi còn nghĩ không có chứng cứ, hiện tại Tống Vĩnh Nhi sống sờ sờ ở trong phòng bệnh của Lăng Ngạo, đây là chứng cứ rõ ràng nhất!
Tống Vĩnh Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch đứng dậy nói: “Tôi không muốn bị bọn họ bắt đi! Tôi không muốn quay lại bên cạnh tên biến thái đáng sợ kia nữa!”
Cô nói xong thì chạy về phía Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo vẫn chưa truyền dịch xong, anh thấy dáng vẻ lo lắng của cô, nghe lời cô nói thì trong lòng biết mấy ngày nay cô đã chịu khổ và tủi thân.
“Bé ngoan, đừng sợ, sẽ không có việc gì.”
“Ừ ừ!”
Lúc này Tống Vĩnh Nhi đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Cô hoàn toàn tin tưởng, dựa dẫm, ngưỡng mộ, yêu say đắm Lăng Ngạo!
Người đàn ông này chính là vị thần trong thế giới của cô, một câu nói của anh có thể lập tức an ủi tất cả sự hỗn loạn và hoang mang của cô.
Hạ Kiệt lo lắng nói: “Tôi đang nghĩ phải làm sao bây giờ? Bọn họ sắp lên đây rồi!”
Trần An nhíu mày nói: “Tôi đưa mợ chủ ra ngoài tìm chỗ trốn xem sao!”
Nghê Chiến cũng nói: “Kiểm tra từng tầng từng tầng, từ dưới lên trên, rõ ràng là lục soát, không tìm thấy người thì không bỏ qua. Chúng ta có thể trốn đi đâu?”
Lăng Ngạo hơi mỉm cười nhìn bọn họ: “Không thể ra ngoài.”
“Cái gì?” Hạ Kiệt giật mình: “Không đi trốn thì ở đây ngồi chờ chết sao?”
Lăng Ngạo suy nghĩ hai giây, mạch lạc phân tích cho bọn họ.
“Bởi vì trước đó bọn họ không tìm thấy bóng dáng của Vĩnh Nhi qua máy giám sát của bệnh viện, cho nên hiện tại trong lúc điều tra đã mở tất cả máy giám sát, hơn nữa những góc chết trong bệnh viện lúc trước cũng chắc chắn đã gắn thêm máy giám sát. Tôi dám chắc ở trung tâm giám sát ở bệnh viện, hiện tại không chỉ có người của bệnh viện canh gác, ngay cả người của quân đội cũng ở đó, nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào từng máy giám sát, chỉ cần bé ngoan vừa đi ra thì sẽ nhìn thấy cô ấy. Mà cô ấy đi ra từ phòng bệnh này thì chẳng khác nào không đánh đã khai ra chúng ta.”
Anh nói xong thì mấy người Nghê Chiến lập tức hiểu được.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
“Trốn ở trong đây? Dưới gầm giường? Tủ quần áo? Chắc chắn là không trốn được, bọn họ kiểm tra kỹ!”
“Đúng rồi, đúng rồi, tôi đi xem trong nhà vệ sinh có chỗ nào không!”
Mọi người sôi nổi thảo luận, sau đó hỗn loạn tìm nơi cho Tống Vĩnh Nhi trốn.
Vẻ mặt Lăng Ngạo bình tĩnh ngồi ở đó, kéo tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi nhìn cô nói: “Có sợ không?”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu: “Không sợ!”
Sống hay chết, cô đã trải qua nhiều như vậy nên sớm thông suốt, không có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện rời khỏi Lăng Ngạo!
Cho nên chỉ cần có anh ở bên cạnh thì cho dù cùng xuống địa ngục, cô cũng bằng lòng!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!