Khi tiểu đội nước Đức đang kiểm tra đến tầng này, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra.
Trần An và Trần Tín lập tức đứng lên sô pha phòng khách, mấy người Trần An nhìn bọn họ mặc quân trang, cầm súng trường trong tay thì giả vờ sợ hãi tới mức liên tục lùi về phía sau.
Có lẽ bọn họ muốn yên lòng người dân nên bác sĩ điều trị của mỗi phòng bệnh cũng đi theo giải thích, cũng để phân biệt người nhà của bệnh nhân trong phòng bệnh.
Trần An chỉ vào bác sĩ, lập tức dùng tiếng Đức nói: “Này, chuyện gì vậy? Bọn họ cầm súng vào đây làm gì?”
Sắc mặt Trần Tín cũng hoảng loạn, giống như từ khi sinh ra chưa thấy chuyện này vậy, diễn rất sâu, thậm chí còn ngã ngồi xuống ghế sô pha!
Tiểu đội giống như đang quan sát bọn họ.
Bác sĩ nói với đội trưởng đi đầu: “Người bệnh ở đây không có vấn đề gì, bởi vì năm năm trước anh ta là bệnh nhân cao cấp phẫu thuật ở chỗ chúng tôi, lần này đến đây để tái khám phẫu thuật lần thứ hai. Đây là bạn của anh ta.”
Đội trưởng gật đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu cấp dưới kiểm tra.
Có mấy tên chia nhau ra kiểm tra ở phòng khách, ngay cả dưới sô pha và sau lưng điều hòa, ngăn tủ gì đó cũng không bỏ qua, sau khi kiểm tra mỗi góc chết xong thì ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm về phía cửa.
Bác sĩ mỉm cười nhìn Trần An giải thích: “Không cần lo lắng, kiểm tra bình thường mà thôi!”
Ông ta nói xong thì dẫn đầu đi về phía trước mở cửa phòng ngủ.
Bọn họ vừa đi vào thì thấy Lăng Ngạo nghiêm chỉnh ngồi ở đầu giường, khuôn mặt lạnh như sương.
Một loạt ghế sô pha nằm ngang trước vách tường bên cửa, Nghê Chiến và Hạ Thanh Ninh ngồi ở đó, Hạ Thanh Ninh đang gọt táo, Nghê Chiến đang đọc tạp chí.
Mà bên mép giường có một cô gái lộ ra cặp đùi xinh đẹp đang cúi đầu khom lưng giúp Lăng Ngạo gắn kim truyền dịch.
Hạ Kiệt thấy vậy thì cũng hoảng sợ nhìn bác sĩ nói: “Đây là có chuyện gì?”
Bác sĩ lập tức giải thích: “Kiểm tra bình thường mà thôi, chỉ cần phối hợp thì nhanh chóng kiểm tra xong.”
Ánh mắt của bác sĩ và tiểu đội nhìn về phía Hạ Thanh Ninh ngồi trên sô pha, Hạ Thanh Ninh sợ tới mức cầm quả táo đứng lên: “Ông nhìn tôi làm gì!”
Cô ta nói tiếng Ninh Quốc.
Bọn họ nhìn vóc dáng của Hạ Thanh Ninh đồng thời dời tầm mắt.
Bởi vì Đại hoàng tử phi thân cao khoảng một mét bảy, hôm đó cô hôn mê trong lòng Đại hoàng tử Bạch Ly Mạt, vóc dáng không thấp. Mà vóc dáng Hạ Thanh Ninh rõ ràng thấp hơn nhiều, một người ngụy trang thế nào cũng không thể chặt chân mình đi một đoạn.
Ánh mắt của bác sĩ và tiểu đội đồng thời nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi.
Đội trưởng cũng cảnh giác nhìn về phía trước thì thấy cô thuần thục thắt dây cao su lên cánh tay Lăng Ngạo, đầu ngón tay trắng nõn sờ tĩnh mạch của anh, dùng kim đâm vào dưới da một cách nhanh chóng, cô lại thuần thục cởi dây cao su rồi dán băng dán lên tay Lăng Ngạo, cuối cùng là điều chỉnh tốc độ truyền dịch.
Tất cả động tác vô cùng thành thạo, điêu luyện, nhìn thế nào cũng không phải là bắt chước.
Đội trưởng nhíu mày nhìn khuôn mặt của Tống Vĩnh Nhi.
Nói thật anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Đại hoàng tử phi ở dưới lầu. Bởi vì thân phận cao quý, lúc ấy có rất nhiều người vây quanh bảo vệ, anh ta cũng chỉ nhìn thấy đám người vây quanh cô mà thôi.
Nhưng con ngươi màu đen của cô nhóc này nhắc nhở anh ta, đây là người phương Đông, hoàn toàn khác với vẻ ngoài của người Mạc Ly Quốc.
Tống Vĩnh Nhi truyền dịch cho Lăng Ngạo thì đứng qua một bên.
Cô quay người lại nhìn một đám người đồng thời nhìn mình thì sợ hãi dựa vào người Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo an ủi kéo cô qua, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Mấy người nhìn chằm chằm vợ tôi như vậy, có phải rất không lễ phép hay không?”
Bác sĩ lại nói hai câu với đội trưởng, đội trưởng giơ tay lên, cấp dưới lập tức chia nhau ra, ngay cả dưới gầm giường, ngăn tủ , góc chết trên sô pha cũng không bỏ qua.
Cuối cùng đội trưởng lại nói: “Mấy người đưa giấy tờ tùy thân của mình cho tôi xem.”
“Thật ngại quá, chúng ta thuê máy bay đến đây, thuê máy bay ra nước ngoài thì không cần mang theo giấy tờ tùy thân, chỉ cần đăng ký chuyến bay là được. Đây là chuyện bình thường.”
Sắc mặt Nghê Chiến bỗng nhiên trầm xuống, anh ta nghe tên đội trưởng kia mở miệng thì nhanh chóng bỏ tạp chí trong tay xuống, rõ ràng là tức giận.
Anh ta lấy giấy tờ tùy thân trong túi ra đưa đến trước mặt tên đội trưởng: “Tên của ta là Nghê Chiến, muốn điều tra không?”
Đội trưởng nhìn Nghê Chiến, anh ta nói tiếng Đức vô cùng chuẩn, giống như đứa bé đang cố gắng học tiếng trong trường học vậy, trên người toát khí chất rất đặc biệt, không giống như một gia đình bình thường có thể dạy dỗ ra khí chất này.
Anh ta lặng lẽ cầm điện thoại quét giấy tờ tùy thân của Nghê Chiến một chút thì lập tức bối cảnh của Nghê Chiến xuất hiện.
Khi tên “Nghê Tịch Nguyệt” này xuất hiện trong tài liệu thì đội trưởng lập tức toát ra mồ hôi trên trán.
Danh tiếng của phu nhân Nguyệt Nha không chỉ nổi tiếng ở trong nước Ninh Quốc.
Nhưng Đại hoàng tử của Mạc Ly Quốc vừa đến nước Đức lại xảy ra chuyện như vậy, áp lực của nước Đức quá lớn, không thể không cẩn thận xử lý.
Anh ta lấy hết dũng khí em trả lại giấy tờ cho Nghê Chiến, nho nhã lễ độ nói: “Chúng tôi đang tìm kiếm vợ của một nhân vật quan trọng đã mất tích. Cho nên… Xin hỏi cô gái này có chứng minh nhân dân hay không, hoặc là giấy tờ có thể chứng minh thân phận của mình cũng được?”
Anh ta nói xong thì ánh mắt nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi.
Nghê Chiến buồn cười nói: “Anh muốn tìm ai?”
Đội trưởng hiện lên sự khó xử: “Chuyện này…”
Nghê Chiến nói thẳng: “Nếu đó là vợ của nhân vật quan trọng thì quá đơn giản, không phải lên mạng tìm ảnh chụp là được sao? Cầm ảnh đối chiếu với cô ấy là biết có phải hay không.”
Lời Nghê Chiến nói là Lăng Ngạo dạy anh.
Nước Đức điều tra Đại hoàng tử phi, nhưng bọn họ cũng không biết Tống Vĩnh Nhi không phải là Đại hoàng tử phi thật sự, Đại hoàng tử phi thật đang ở trong hoàng cung Mạc Ly Quốc, không phải là bé ngoan của anh!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!