“Vợ, em tỉnh táo, tỉnh táo lại một chút đi!”
Tống Quốc Cường bị dọa đến sắc mặt căng cứng, nhanh chóng giữ chặt Lưu Lan lại để bà không nói lung tung.
Nhưng mà Tống Vĩnh Nhi thì lại há to miệng, dọa đến nỗi vẻ mặt biến sắc, đôi môi đỏ mọng hơi tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn được Lăng Ngạo nắm ở trong lòng bàn tay lạnh buốt.
Cái gì gọi là đứa bé không rõ lai lịch?
Vốn dĩ nghĩ rằng bọn họ sẽ bởi vì thân thế của ông chú mà kinh ngạc không thôi, kết quả là bọn họ lại làm cho mình và ông chú khiếp sợ không thôi.
Ngay cả Lăng Ngạo cũng là bộ dạng giật mình, từ từ hồi thần lại, nghiêm túc hỏi: “Ý của ba mẹ là gì vậy? Vĩnh Nhi như thế nào?”
Tống Vĩnh Nhi cảm thấy bầu không khí rất quái dị, cô nhớ đến từ nhỏ đến lớn ba mẹ nâng niu ở trong lòng bàn tay mà che chở, cô không dám tin mà nói: “Mẹ, không phải là mẹ bị thân thế của ông chú hù dọa cho nên mới nói sai đúng không? Mẹ, con là con gái một của ba với mẹ, hai người chỉ có một mình con là con, chẳng lẽ không đúng?”
Tống Vĩnh Nhi vốn dĩ muốn nhắc nhở Lưu Lan nói hưu nó mượn.
Lại bởi vì lời nói của cô mà hoàn toàn khơi dậy suy nghĩ của Lăng Ngạo.
Ánh mắt trầm tĩnh của anh rơi trên khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của Tống Quốc Cường, lại quan sát sắc mặt hoảng sợ của Lưu Lan, thăm dò mà hỏi một câu: “Lần trước con đã cảm thấy kỳ lạ rồi, nhà họ Tống cũng coi như là một gia đình giàu có, hai người muốn cho Vĩnh Nhi thêm một đứa em trai hoặc là em gái cũng không thể lo cơm áo ăn mặc được. Vĩnh Nhi là một cô gái, cho dù hai người không có quan niệm trọng nam khinh nữ, ít nhiều gì cũng sẽ muốn có thêm một đứa để làm bạn với Vĩnh Nhi, tại sao hai người chỉ cần một đứa bé?”
Lăng Ngạo dường như đã đâm trúng chỗ đau của hai vợ chồng Tống Quốc Cường.
Một người thì nhíu chặt lông mày, một người thì cụp mắt không nói.
Trước kia Lăng Ngạo là cậu tư của nhà họ Lăng, cho dù anh có suy nghĩ gì, bọn họ là ba mẹ của Tống Vĩnh Nhi, cứ bảo vệ cô là được rồi, chỉ cần cô hạnh phúc.
Bây giờ cậu tư đã trở thành con trai ruột của bệ hạ, bệ hạ lại không có người thừa kế, tất nhiên là cậu tư sẽ phải vào cung. Nếu như vậy thì tên của những người trong gia đình sẽ được ghi trên gia phả trong hoàng thất, Tống Vĩnh Nhi là người không rõ lai lịch, một khi điều tra ra, kết quả sẽ…
Bọn họ có thể giấu diếm, nhưng mà đây là tội khi quân!
Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy ba mẹ như vậy, lập tức đứng dậy bước lên nắm lấy bả vai của Lưu Lan: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì vậy hả? Con là con gái của ba với mẹ mà, mẹ đừng có dọa con.”
“Bé ngoan!”
Lăng Ngạo bước nhanh về phía trước, ôm cô vào lòng rồi lui lại chỗ ngồi ngồi xuống.
Tống Vĩnh Nhi lo lắng không thôi, chỉ cảm thấy cơn khủng hoảng vô tận tập tới mình, mà trong lồng ngực của Lăng Ngạo có mùi hương thoang thoảng của hoa tử vi, hơi thở quen thuộc làm cho cô thoáng yên tâm một chút.
Bên tai là giọng nói có lực của Lăng Ngạo: “Lăng Ngạo con cưới vợ, xác định là người chứ không phải là thân thế. Giống như với việc bé ngoan gả chồng, nhận định là con mà không phải là thân phận của con, cho nên bất luận là như thế nào thì con và bé ngoan cũng sẽ không thể tách ra. Mạng của con là do cô ấy đã cứu, sao có thể không rõ lai lịch được chứ, cô ấy chính là ân nhân cứu mạng của con!”
Tống Quốc Cường suy nghĩ kỹ lại, cuối cùng nắm chặt tay của Lưu Lan, sau đó nói: “Các con có thể nói bí mật lớn như thế cho chúng ta biết, đủ để thấy chân thành và lòng tin của các con, vậy thì ba cũng sẽ nói thật luôn.”
“Vâng.” Lăng Ngạo trả lời một câu nhẹ nhàng, dùng sức ôm Tống Vĩnh Nhi chặt lại cho cô sức lực.
Tống Quốc Cường nói: “Trước kia lúc ba còn đang kinh doanh tơ lụa ở trong xưởng thuốc nhuộm Thanh Thành toàn là những chất hóa học, lúc đó tuổi ba còn nhỏ, cho nên không hiểu quá nhiều. Làm việc bảy tám năm trong hoàn cảnh đó, sau này mãi mà không có con với Lưu Lan, bọn ba cũng đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ nói bởi vì ba đã tiếp xúc với các chất hóa học quá liều lượng dẫn đến việc tinh trùng bị chết, cả đời này cũng không có con.”
Nói đến đây, Tống Quốc Cường nhắm hai mắt lại.
Để một người đàn ông phải thừa nhận chuyện sinh sản của mình có vấn đề, lại là ở trước mặt của con gái và con rể của mình, chuyện này quá làm tổn thương lòng tự trọng của ông.
Nhưng mà phải xử lý chuyện con gái của mình cho thật tốt, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói thật mọi chuyện: “Sau đó ba đã đề cập chuyện ly hôn với Lưu Lan, bà ấy lại không chịu đồng ý. Ba tức giận ném xuống một phần hiệp nghị ly hôn, giao hết tất cả những thứ ở trong nhà cho bà ấy, đi ra khỏi nhà. Ba thậm chí còn chạy tới Hoa Kỳ Quốc trốn đi nữa, hết lần này đến lần khác Lưu Lan lại thâm tình coi trọng ba, vậy mà bỏ ra nửa năm để đuổi đến Hoa Kỳ Quốc, ba thật sự vô cùng cảm động, chỉ có thể chấp nhận và tiếp tục liên lụy bà ấy.”
“Làm gì có chuyện liên lụy tôi chứ, nhiều năm như vậy rồi ông vẫn luôn đối xử với tôi vô cùng tốt, chuyện ở trong nhà, chuyện trong công ty tôi nói cái gì thì chính là cái đó, trong cuộc đời này tôi còn có thể tìm được người nào chiều chuộng tôi giống như ông chứ?”
Nước mắt của Lưu Lan cũng rơi xuống, an ủi Tống Quốc Cường.
Tống Vĩnh Nhi ở phía đối diện đã rơi nước mắt như mưa.
Đôi môi của cô nhẹ nhàng run rẩy, tất cả nước mắt rơi xuống đều gặp nhau ở dưới cằm, rơi lách tách, bộ dạng nhỏ nhắn rất đáng thương.
Lăng Ngạo đưa tay ra nhẹ nhàng lau cho cô, nhỏ giọng nói: “Nếu như ngày hôm nay ba mẹ của em không nói, em có cảm thấy mình có phải là con ruột của bọn họ hay không?”
Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ngạo, cô lắc đầu.
Lăng Ngạo cười nói: “Vậy là được rồi, bọn họ chính là ba mẹ của em, có là con ruột hay không thì có cái gì khác nhau chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!