Lăng Ngạo như rúc người trên cây, vóc dáng một mét chín hai nhìn thế nào cũng giống tinh tinh, anh không cách nào bò lên cây giống các lính đặc chủng khác, dùng cành cây rậm rạp để che giấu bản thân.
Trần Tín và ba chiến sĩ bảo vệ anh, khoác thảm cỏ đã chuẩn bị trước nằm sấp nơi rừng sâu, lặng lẽ chờ đợi đám người Cố Duyên tới.
Cố Âm và Nghê Chiến cũng được ba chiến sĩ áp sát bảo vệ, mai phục trong sắc đêm vô tận.
Tất cả bọn họ đều mặc quần áo thống nhất.
Quần áo như vậy hơi giống đồ lặn, lại phòng được ăn mòn và rắn rết, dán chặt vào cơ thể không chút kẽ hở, bao tay, tất chân, mũ liền, vừa đội lên thì cho dù là toàn bộ cơ thể chìm trong chất độc cũng không cần lo lắng điều gì.
Các chiến sĩ trên cây mặc dù ẩn nấp bản thân rất tốt nhưng luôn mượn ánh trăng soi sáng để quan sát động tĩnh bên dưới.
Hễ phát hiện tình hình bất lợi cho cậu tư thì họ sẽ bắn chết trước, không chút do dự!
Đặc biệt trải qua chuyện cậu tư dâng hương vừa rồi, tự thừa nhận thân phận hoàng tự của mình, điều này khiến họ càng cảm thấy phấn chấn trong lòng!
Quân chủ tương lai của một nước bằng lòng đồng sinh cộng tử, cùng xuống mộ với họ, trải nghiệm như vậy là vinh hạnh của họ, rất khó quên!
Sắc đêm tĩnh lặng, Lăng Ngạo lặng lẽ úp sấp trên nền cỏ, thỉnh thoảng có bọ cánh cam bay lướt qua trước trán anh.
Anh như nằm sấp trên một phần mộ, lại bất giác cảm thấy thế giới bên dưới rất ấm áp.
Bất chợt, con ngươi đen vô ngần khẽ lóe lên, ngón tay anh khẽ lượn quanh phần đất, bỗng có cảm giác mọi thứ đều do ông trời sắp đặt, như đời này của anh phải nhất định phải đi tới bước này.
Một giờ rưỡi sáng.
Vài chiếc xe việt dã chiếu thẳng ra ánh đèn ngạo mạn sắc bén mãnh liệt!
Nơi này vốn hài hòa tĩnh lặng lại vì sự xông tới đột ngột của mấy chiếc xe mà huyên náo!
Chim chóc trong rừng kêu ríu rít, khuấy động bốn phía hỗn loạn, giống như mảnh đất yên tĩnh nhiều năm này bỗng bị phá hoại, dọa chúng không biết phải làm thế nào!
Cố Duyên cũng mặc quần áo chống ăn mòn.
Mái tóc cô buộc lại, bên ngoài khoác quần áo rằn ri, sau khi đám người trên xe bước xuống, tay cầm đèn pin sáng chói.
Cố Duyên biết Lăng Ngạo đang đợi ở đây, vì che giấu cho anh, cô khiển trách đám thuộc hạ cầm đèn không ngừng chiếu lung tung: “Yên lặng lại hết! Chiếu ánh sáng ra phía ngoài là muốn nói cho người khác biết chúng ta đang tìm vàng ở đây sao?”
Đám thuộc hạ đồng loạt im lặng.
Cô, bốn tiền bối trộm mộ, mười tám thuộc hạ, tổng cộng hai mươi ba người.
Lăng Ngạo, Trần An, Cố Âm, Nghê Chiến, hai mươi chiến sĩ đặc chủng, tổng cộng hai mươi bốn người.
Nếu nói lực sát thương, người của Cố Duyên không hẳn là đối thủ của Lăng Ngạo, nhưng nói tới đào mộ, Lăng Ngạo phải dựa vào người của Cố Duyên, chỗ cô còn có bốn cao thủ tìm vàng.
Nhưng dưới sắc đêm lạnh lẽo, họ lái xe việt dã tới một bên dốc núi, lấy đồ dùng ra xong thì xếp thành hàng ngay ngắn.
Bốn sư phụ nhìn có vẻ đều có kinh nghiệm, khoảng ba mươi mấy tuổi, đều là đàn ông.
Một người lấy năm nén hương ra châm lửa, vái trời đất ba lạy, nói: “Chúng tôi có sứ mệnh trên người, nhất định sẽ tận tâm làm việc. Đồ vật trong ngôi mộ này đã trầm luân ngàn năm, không bằng lại nhìn thấy ánh mặt trời, phát huy giá trị của nó, tạo phúc cho người sống trên đời. Chúng tôi chỉ cầu tài, không tổn hại tới quan tài của tiền bối, không phá hoại ngọc thể kim thân của người. Xin tiền bối lượng thứ cho hôm nay quấy nhiễu, mạo phạm!”
Ý là họ được người ta mời tới, sau khi đào mộ thì sẽ đoạt đi tất cả tài sản, để lại di cốt của chủ nhân ngôi mộ không động tới.
Nói xong, vị sư phụ này dưới cái nhìn chăm chú của mọi người cắm năm cây nhang vào bùn đất.
Chỉ mới khoảng hai mươi giây, năm cây nhang rõ ràng cháy sạch.
Nhìn từ phía Lăng Ngạo, chỉ có thể nhìn thấy những đốm lửa đỏ, ba đốm ở hàng trên, hai đốm ở hàng dưới rõ ràng thấp hơn rất nhiều.
Sắc mặt Cố Duyên biến đổi, có chút căng thẳng nhìn bốn người đó: “Cùng châm lửa trong cùng một hoàn cảnh, sao lại có biến đổi như vậy?”
Bốn người cũng sắc mặt thâm trầm, nhìn lẫn nhau.
Một người trong số đó nhướn mày, như đấu tranh suy nghĩ một phen rồi mới cắn răng nói: “Không quản nữa, xuống đi! Chỗ mạo muội chư vị tạm thời chịu đựng thì qua thôi!”
Ông ta cúi đầu, nhỏ giọng bàn bạc với ba người khác xong, phải tranh thủ lúc ánh mặt trời sáng lạn mà chặt cây, lựa xương trắng của chủ những ngôi mộ ra, hỏa thiêu, nhập liệm, làm pháp sự một trận, tránh cho hao tổn âm đức!
Lấy la bàn ra, định phương vị, từng chiếc xẻng tinh xảo cùng hành động, không mất bao nhiêu thời gian thì đã đào tới cửa huyệt mộ.
Cố Duyên nói với Lăng Ngạo là hai giờ sáng đào mộ, cũng là giờ lành họ tính, vì 11 giờ tới 1 giờ sáng mỗi ngày là thời gian âm khí nặng nhất.
Khi thật sự tới gần 2 giờ, cửa huyệt mộ hoàn chỉnh đã bị họ đào ra!
Lăng Ngạo nằm sấp trên cỏ, khẽ vuốt từng cọng cỏ, thấy từng người họ đi vào cửa hang hình bán cầu bị đào ra, anh đứng dậy, phất tay!
Người dẫn đầu đi vào là bốn giáo úy đào vàng, sau đó là Cố Duyên, mười tám thuộc hạ nối đuôi nhau vào, lúc đến người thứ tám, mười người phía sau đều bị binh sĩ đặc chủng nhắm chuẩn, một giây quật ngã một người lôi đi, mười giây quật ngã mười tên thuộc hạ, phần thiếu do đám binh sĩ bù vào!
Mọi người nhảy xuống huyệt động, tìm tới cửa mộ táng, trên mũ mỗi người đều đeo đèn sáng choang, mọi người nhìn sang, thấy cổng lớn cửa mộ táng phủ lớp đất dày, bên trên mơ hồ nhìn thấy đồ án bàn long phác họa ngay trước mắt.
Cố Âm bị Lăng Ngạo vứt xuống trước nhất, cô ta sợ hãi kéo tay một lính đặc chủng, chiến sĩ đó nhíu mày, lại không đẩy cô ta ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!