Lời nói của Mạnh Tiểu Ngư đã làm toàn bộ người trong phòng đều nổi giận!
Với Nghê Chiến, trong lòng anh đặt nặng tình nghĩa anh em, đối xử đặc biệt với cô nhóc Tống Vĩnh Nhi kia cũng vì Lăng Ngạo. Lăng Ngạo vốn là người hay ghen, không dễ gì anh mới làm Lăng Ngạo tin tưởng mình không thể yêu cô nhóc ấy, nhưng giờ Mạnh Tiểu Ngư lại khăng khăng chạm vào vảy ngược của anh!
Với vợ chồng Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng, cô ta thật sự quá ngu ngốc, còn không phân biệt tình thế, không biết nặng nhẹ, không hiểu chuyện!
Với Lăng Ngạo, cô ta có sống cũng vô dụng!
Còn Tống Vĩnh Nhi, cô vô cùng đau lòng, ngạc nhiên nhìn Mạnh Tiểu Ngư, đôi mắt trong veo ngấn nước, nhưng nhìn về phía khác, không nhìn cô ta nữa!
Lăng Ngạo thấy dáng vẻ đau lòng, khổ sở của cô thì bàn tay đang buông lỏng bên đùi bỗng siết thành nắm đấm!
Căn phòng yên tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong cơn giận chưa khôi phục lại, Mạnh Dật Lãng bỗng bước tới, tát mạnh vào mặt Mạnh Tiểu Ngư!
“Á…”
“Mày đúng là điếc không sợ súng, mau cút lên lên lầu cho tao!”
Mạnh Dật Lãng trơ mắt nhìn bóng dáng lảo đảo lùi về sau của con gái, cố nén cơn đau lòng không tới dìu con bé!
Hai anh em nhà này thật sự bị ông chiều hư rồi!
Ông thấy Mạnh Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt vô tội, oan ức, định mở miệng biện bạch cho mình, dứt khoát quát lên: “Mau cút lên lầu cho tao! Mày có nghe thấy không? Cút!”
Nếu không đi lên, người ra tay không phải là ba ruột nữa đâu!
“Hu hu…” Mạnh Tiểu Ngư xoay người muốn nhào vào lòng Lưu Lan: “Dì Lan!”
Trước giờ Lưu Lan luôn thương yêu cô ta, nhưng giờ lại trầm mặc, trước khi cô ta tới gần đã vươn tay ra chặn lại: “Đừng gọi tôi là dì, cháu gái như cô, tôi với không tới!”
Tống Quốc Cường cũng tức giận, nhưng nắm tay vợ mình vỗ về, ra hiệu bà đừng nổi giận.
Dù sao Mạnh Dật Lãng cũng đủ suy sụp rồi, mặc kệ con cái ông ta hơn thua thế nào, con người ông ta vẫn rất tốt.
“Hu hu… Tôi ghét mấy người! Tôi không quan tâm mấy người nữa!” Mạnh Tiểu Ngư thấy không ai để ý mình nữa, thì giận dữ xấu hổ siết chặt nắm đấm, xoay người muốn ra khỏi phòng khách, vừa khóc vừa che mặt, còn cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, một ánh bạc sắc bén bay thẳng tới.
Tóc đuôi ngựa vẫn còn đung đưa của Mạnh Tiểu Ngư rơi xuống đất ngay.
Cô chỉ cảm thấy sau gáy mình bỏng rát, mái tóc được cột lên bỗng xõa ra, cô dừng bước, ngơ ngác, quên cả hít thở!
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Trần An đã từ từ bước tới, không biết anh đã đeo găng tay màu trắng từ khi nào, đi tới trước bím tóc đã rơi xuống của cô ta, ngồi xổm xuống, lấy một phi đao nhỏ màu bạc trên bím tóc xuống.
Tống Vĩnh Nhi sợ đến mức cầm đôi ngọc trai lùi về sau một bước!
Đúng lúc một bàn tay lớn rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, nắm lấy tay nhỏ của cô, thậm chí còn lấy ngọc trai được gói kỹ trong khăn lụa ra.
Cô nhìn xuống, không biết Lăng Ngạo đã đẩy xe lăn tới gần mình từ khi nào, giờ đang ở cạnh cô.
Anh mở khăn lụa, lấy đôi bông trai ngọc trai ra, rồi ngước mắt lên, con ngươi đen sâu không thấy đáy nhìn cô xa xăm, cô cũng không biết tại sao, mình lại vô thức tới gần anh một bước.
Bàn tay còn lại của anh kéo cô xuống, tự tay đeo từng chiếc bông tai vào tai cô.
Trước giờ anh chưa từng làm chuyện như vậy, cũng không biết đàn ông khác cưng chiều người phụ nữ của mình thế nào, anh chỉ có thể dựa vào trái tim, cảm giác. Thấy cô đau lòng, anh cũng khó chịu, muốn mình được thoải mái, phải thấy cô cười trước.
Đeo xong, anh lại nhìn chằm chằm cô với ánh mắt lấp lánh, như một đứa trẻ đang đợi khen ngợi.
Khuôn mặt đẹp trai tràn đầy mong đợi, viết lên mấy chữ: Nhìn xem, anh đeo xong rồi, em mau khen anh đi!
Cảm xúc đau buồn trong lòng Tống Vĩnh Nhi bỗng tan thành mây khói, khóe miệng cô cong lên, đôi mắt đang rưng rưng bỗng bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt tràn đầy mong đợi của anh cũng được bao phủ từng tầng tình cảm dịu dàng, ấm áp.
Tống Vĩnh Nhi đi ra phía sau anh, đẩy xe lăn anh quay về vị trí bên cạnh Nghê Chiến. Đồng thời, khi đẩy xong cô cũng không rời đi nữa, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đứng sau anh như một cấm vệ quân, ẩn chứa dũng khí và quyết tâm vô hạn.
Cô khẽ hất cằm lên, khuôn mặt nhỏ thánh thiện bừng sáng khắp nơi.
Trần An cầm phi đao nhỏ lên, tháo găng tay màu trắng xuống, nghiêm túc lau sạch phi đao, rồi ném thẳng găng tay vào sọt rác.
Giọng anh ta lạnh lẽo: “Cô Mạnh, trước khi cậu Tư và cậu Nghê nói cách xử lý cô, cô gần như không có quyền tự do cho mình.”
Mạnh Tiểu Ngư hoàn hồn, xoay người lại.
Tóc cô đang nằm trên mặt đất.
Cô ta run rẩy đưa bàn tay lên sờ tóc mình, cảm nhận được sự nóng hổi kia là do tóc mình bị cắt mất, nên tán loạn.
“Á!”
Cô hoảng sợ hét toáng lên, bắt đầu bật khóc!
Bất kỳ người nào nhìn thấy dáng vẻ chật vật này cũng cảm thấy không nỡ, cuối cùng Mạnh Dật Lãng đi tới, nắm bàn tay nhỏ của Mạnh Tiểu Ngư lặng lẽ an ủi, vừa đau đớn lại bất đắc dĩ, nhìn Nghê Chiến nói: “Cậu Nghê, cậu nói đi cậu muốn thế nào?”
Nhưng Nghê Chiến không nhìn ông ta.
Anh liếc nhìn Trần Tín đã đứng đó từ rất lâu, khẽ cười nói: “Cậu mệt không?”
Trần Tín ôm chiếc hộp màu xanh ngọc, lắc đầu đáp: “Không mệt!”
Nghê Chiến nói: “Cậu có thể không mệt, nhưng chắc cậu Tư đã sốt ruột rồi. Cậu mau giải thích với ông bà Tống về ý của cậu Tư, và dự định trước khi đến đây của chúng ta đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!