Ông cố tôi là người có thể nhìn thấy yêu khí, cho nên chỉ cần nhìn từ xa, đã thấy trên cây đại thụ đó có sương khói lượn lờ. Đang là mùa đông, lại còn là nửa đêm, lấy đâu ra khói mù kiểu này, không phải là yêu khí thì là gì?
Ông cố vừa nhìn thấy đám yêu khí này, liền hỏi âm hồn đang lướt nhẹ trước mặt, ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì?
Âm hồn đó vẫn cứ vẫy tay với ông, ông cố không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo cậu ta về phía trước, đến chỗ gốc cây đại thụ kia. Ông cố ngẩng đầu nhìn, hay lắm, cái cây này thật sự là rất to lớn. Phải đến 5, 6 người ôm mới vừa, những nhánh cây xoè ra che mất ánh sáng, còn có không ít những dây leo rũ xuống.
Bởi vì là mùa đông, trên cây không có lá, thêm nữa đang là nửa đêm, mặc dù nói có ánh sáng từ tuyết trắng phản chiếu, nhưng ông cố vẫn không thể nhìn rõ chính xác đây là loại cây gì.
Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải nhìn thấy cây đại thụ này thì không ngừng tấm tắc khen ngợi, miệng liên tục nói ồ, từ trước đến nay chưa từng thấy qua cây nào lớn như vậy. Hoàng Tiểu Cải còn nói, theo lý thì một cái cây to như vậy sớm phải được đồn thổi đến kinh thành rồi chứ, sao lại chẳng ai biết gì về nó thế nhỉ?
Tiểu Phan An nói, có lẽ chưa ai phát hiện ra, nếu như bị phát hiện, toàn bộ Bắc Bình sớm đã truyền tai nhau rồi.
Hoàng Tiểu Cải lắc đầu nói, không đúng, Diệu Phong Sơn là một ngọn núi chỉ to bằng một cái đánh rắm, thời gian một lần đi tiểu đã có thể chạy được 3 vòng cả đi lẫn về rồi, sao lại không có ai nhìn thấy một cái cây to vậy chứ? Có chút kì lạ.
Tiểu Phan An ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn đi đến gốc cây, đưa tay sờ vào thân cây. Vừa sờ một cái, Tiểu Phan An liền nói quái lạ, cái cây này giống như là đang ngáy.
Hoàng Tiểu Cải vừa nghe Tiểu Phan An nói vậy, há miệng cười lớn, ăn nói bậy bạ, cây thì làm sao có thể ngáy được?
Tiểu Phan An ầy một tiếng nói, không tin thì cậu đến thử đi.
Nghe vậy Hoàng Tiểu Cải nào chịu được, lập tức đi đến dưới gốc cây, đưa tay sờ vào thân của nó. Sờ một lát cậu ta cũng ơ một tiếng, cái cây này đúng thật là đang ngái ngủ.
Mặc dù ông cố biết rằng cái cây này có yêu khí, nhưng khi nghe hai người bọn họ nói cây đang ngáy, cũng không nhịn được mà kinh ngạc, liền học theo hai người đó, đưa hai tay ra sờ vào thân cây. Lúc ông đưa hai tay sờ lên thân cây, lập tức cảm nhận được cái cây này đang run lên nhè nhẹ. Hơn nữa cái run này vô cùng có tiết tấu, giống như nhịp thở của con người vậy, thật sự rất giống với một người đang chìm trong giấc ngủ.
Tiểu Phan An đang muốn vui đùa cùng họ, kéo tay hai người lại gốc cây to chơi một lúc. Thế nhưng âm hồn trước mặt vẫn không ngừng vẫy tay với ông cố tôi, trông rõ ràng là đang rất gấp gáp.
Ông cố chỉ có thể kêu Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải nhanh rời khỏi cái cây này, ba người vừa xoay người bước qua cây đại thụ, ông cố nhìn một cái liền hiểu ra. Phía sau cái cây này là một ngôi viện, trên viện có treo một tấm bảng đề ba chữ, Thanh Mộc Quán.
Âm hồn chỉ chỉ vào đó, ra hiệu cho ông cố tôi bước vào. Ông cố đứng ở trước cửa Thanh Mộc Quán, trong mũi đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Mùi hương này dường như đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi, nhưng ông lại nhất thời không nghĩ ra.
Ông cố đưa tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa. Thế nhưng gõ một lúc, bên trong vẫn không có người đáp lại. Đang lúc ông còn đang ngẫm nghĩ thì âm hồn đó đã nhấc chân đạp mạnh vào cánh cửa. Có điều âm hồn đó chỉ là một ảo ảnh, chân của hắn ta đá qua, giống như luồng sáng chiếu xuyên qua vạn vật, không thể nảy sinh tác dụng thật. Ông cố tôi nhìn thấy điều này, lập tức bật cười khanh khách.
Âm hồn đó thấy người trước mặt đang cười mình nhưng cũng không hề tức giận, vẫn không ngừng khoa tay múa chân làm động tác đạp cửa. Ông cố hiểu ra hỏi, ngươi là đang muốn ta đạp cánh cửa này ra? Âm hồn nghe thấy lời này, liên tục gật đầu. Ông cố đưa tay lên sờ thử cửa, chỉ cảm thấy nó rất dày, trong lòng cũng không biết hai cái chân này của mình có thể đá văng cánh cửa này ra được không.
Ngay lúc ông cố đã chuẩn bị sẵn sàng, dồn hết sức lực, muốn xông vào dùng chân đạp cửa ra thì ngay lập tức một tiếng rắc vang lên, kế tiếp là tiếng kẽo kẹt, cửa đã được mở ra từ bên trong. Người mở cửa không phải ai khác mà chính là Tiểu Phan An. Tiểu Phan An nói, phí công.
Hoá ra Tiểu Phan An đã sớm trèo tường vào bên trong viện rồi, nhưng do thân thủ của hắn cực tốt, lúc trèo tường không hề phát ra tiếng động nào. Ông cố tôi thân thủ cũng không tồi, nhưng nếu muốn làm được đến trình độ vô thanh vô tức như Tiểu Phan An thì vẫn rất khó.
Ba người cộng thêm âm hồn kia lập tức tiến vào viện, Hoàng Tiểu Cải thét to một tiếng rồi nói, nhìn xem, kì lạ kì lạ thật sự kì lạ quá, đạo quán này thờ tượng Phật Di Đà à, đúng là thú vị mà.
Ông cố ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy bên trong chính điện của đạo quán này, quả thật đang thờ Phật Di Đà. Ông lẩm bẩm nói, thờ tượng Phật Di Đà thì có gì đáng chú ý chứ?
Tiểu Phan An hừ lạnh một tiếng, có gì đáng chú ý à, đây chính là lừa gạt đấy.
Lúc ba người còn đang tranh cãi về tượng Phật Di Đà, âm hồn kia lại sốt ruột vẫy tay với ông cố tôi. Ông cố hỏi, người muốn ta đi vào trong đó sao?
Âm hồn gật đầu với ông.
Hoàng Tiểu Cải lúc này thấy kì lạ, hỏi ông cố tôi, suốt dọc đường nãy giờ, huynh rốt cuộc là đang nói chuyện với ai vậy?
Ông cố nghĩ một lúc rồi nói, cậu đừng cử động, để ta cho cậu xem nãy giờ ta đang nói chuyện với ai. Ông cố nói xong, đưa tay lướt nhẹ lên mí mắt của Hoàng Tiểu Cải, Hoàng Tiểu Cải mở mắt, liền thấy bên cạnh lối đi có một âm hồn đang đứng. Hoàng Tiểu Cải hét lên một tiếng, hỏi ông cố tôi, đây đây đây, đây không phải là ma chứ?
Ông cố nói với Hoàng Tiểu Cải, bây giờ vẫn chưa, nếu như cậu ta vẫn cứ không chịu quay về nơi thuộc về mình, vậy thì sẽ thành ma thật.
Hoàng Tiểu Cải vội vàng hướng về phía ông cố tôi chấp hai tay lại, nói, Tam Gia, ngài thật có bản lĩnh.
Tiểu Phan An nghe thấy hai người nói gì mà ma hay không ma, cũng nói với ông cố tôi, đang chơi gì vậy, cho tôi nhìn thử xem. Ông cố y như vừa nãy lướt nhẹ lên mí mắt Tiểu Phan An, lúc Tiểu Phan An nhìn thấy âm hồn đó cũng kinh ngạc một phen. Có điều Tiểu Phan An là người đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện tàn khốc, đối với chuyện này vẫn không hoảng hốt bằng Hoàng Tiểu Cải.
Tiểu Phan An nói, vậy là vừa nãy trên đường đệ vẫn luôn nói chuyện với cậu ta?
Ông cố gật đầu nói, vừa nãy lúc chúng ta đang ngủ, cậu ấy đã gọi đệ dậy, cho nên đệ mới cùng cậu ấy đi xem thử.
Âm hồn đó nhìn thấy ba người đang thảo luận về mình, nóng ruột không thôi, cứ luôn vẫy tay với ông cố tôi. Ông cố nói, được rồi, được rồi, người đừng gấp, bọn ta vào đây.
Sau đó ba người họ đi theo sau âm hồn kia, băng qua chính điện, vào trong khách đường (*nơi nghỉ chân dành cho khách)
Vừa đến khách đường, bọn người họ đã nhìn thấy một chuyện rất kì quái, đó là có ba cô gái đang đứng trong trời tuyết vừa nhảy vừa chạy, tay cứ vẫy vào trong nền tuyết dày, không biết là đang làm gì. Đúng lúc bọn họ còn đang cảm thấy kì lạ thì ba người này đã bật nhảy hướng về phía sau viện.
Tiểu Phan An dụi mắt, nói với ông cố tôi, sao ta thấy ba người này nhìn quen mắt thế nhỉ?
Ông cố tôi nhìn Tiểu Phan An một cái, đột nhiên vỗ đùi nói, hỏng rồi.
Tiểu Phan An còn đang không hiểu phản ứng của ông cố tôi là thế nào, nhìn thấy ông cố vội vã chạy ra phía sau viện, cũng lập tức chạy đuổi theo. Hoàng Tiểu Cải cũng nhấc chân lên chạy, có điều đôi giày da hắn ta đang mang quá trơn, chưa chạy được hai bước đã ngã nhào, mũ đội đầu cũng bị văng xa 8 thước.
Đợi đến khi Hoàng Tiểu Cải đứng dậy được, nhặt mũ đội lên đầu xong, ông cố tôi và Tiểu Phan An đã ra đến phía sau viện rồi.
Hoàng Tiểu Cải hey hey hai tiếng, ta tới rồi đợi ta với, nhấc áo choàng dài đang khoác trên người từng bước khó nhọc chạy trong nền tuyết đến sân sau.
Vào đến sân sau, Hoàng Tiểu Cải đã sợ đến nhảy dựng, đây mà là sân sau ư, đây chính là phía sau núi, mà trước mặt cũng chính là vách núi.
Ngay lúc này ông cố tôi và Tiểu Phan An đang ấn chặt hai cô gái dưới đất, hai cô gái này chính là Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi. Hai người này bị ngã xuống đất vẫn không ngừng giẫy giụa, hai tay liên tục bắt lấy không khí, cũng không biết đang làm gì.
Ông cố tôi và Tiểu Phan An mỗi người vốc lấy một nắm tuyết, rải lên trên mặt hai người họ. Cả hai giật mình một cái, sau đó từ từ mở mắt ra.
Sau khi mở mắt ra, hai người cùng một mặt ngơ ngác, bọn họ không biết ông cố tôi và Tiểu Phan An sao lại xuất hiện trước mặt mình nữa. Ông cố không có thì giờ giải thích với họ, xoay người muốn đi bắt bà cố lại. Chính ngay lúc này, trên trời đột nhiên rơi xuống một cây dây leo, thoáng cái đã quấn cả người ông lại treo lên trên cao.
Ông cố đột nhiên mất cảnh giác, đầu bị lắc lư trong không trung, choáng váng.
Đang lúc lắc lư ông nhìn thấy rõ, không chỉ có mỗi mình bị treo lên, mà Tiểu Phan An Hoàng Tiểu Cải, còn có Lưu Kim Toả Thanh Liên Nhi, tất cả đều bị treo lơ lửng trên không trung. Lúc Hoàng Tiểu Cải bị treo lên, mũ đội đầu rơi xuống đất, bị gió cuốn đi, lăn xuống vách núi.
Hoàng Tiểu Cải nhìn chiếc mũ dần biến mất, hét lên, mũ của ta, ta đã tiêu hết 5 đồng tiền để làm mới nó đấy.
Lúc Hoàng Tiểu Cải còn đang đau xót cho cái nón của cậu ta, ông cố nhìn thấy bà cố đã nhảy đến gần vách núi rồi, hơn nữa chỉ còn cách nơi đó vài bước chân nữa mà thôi, trông bà cố vẫn còn vô cùng hạnh phúc. Trong cơn hoảng loạn, ông cố vội vã gọi tên của bà, liên tục gọi mấy lần, bà cố cuối cùng cũng đứng lại.
Ông cố thấy bà đứng lại rồi, lúc này mới bắt đầu gỡ những nhánh dây leo trên chân mình. Thế nhưng dây leo này vừa thô vừa cứng, chỉ dựa vào hai tay vốn không hề có chút tác dụng nào.
Ngay lúc ông cố nôn nóng tháo dây, liếc mắt một cái lại nhìn thấy bà cố đang nhấc chân định bước về phía trước. Ông lập tức sốt ruột, gọi lớn hai tiếng Thạch Ấu Đường, Thạch Ấu Đường.
Bà cố nghe thấy vậy, lại đứng lại lần nữa. Ông cố tận dụng khoảng trống này, lại bắt đầu bẻ dây leo, nhưng phải bẻ ở đâu mới có tác dụng đây?
Đang lúc ông cố dốc sức bẻ dây leo, một tên đàn ông trung niên mập mạp từ trong viện bước đến, cười he he nhìn 5 người đang bị treo trên dây leo nói, còn nói ta chỉ biết ngáy, bây giờ bị ta bắt rồi đây. Muốn phá chuyện tốt của ta? Một lát nữa ta sẽ ném tất cả các ngươi xuống dưới đó.
Hoàng Tiểu Cải đang bị treo ngược đầu lắc lư trong không trung, nhìn thấy tên đàn ông trung niên liền mở miệng nói, huynh đệ, đại ca, lão gia, đại gia, chúng ta trước đây không thù hiện tại cũng không oán, hà tất phải đuổi cùng giết tận, tha được thì hãy tha đi, giờ huynh thả chúng ta xuống, sau này đến Bắc Bình, chúng ta nhất định sẽ chiêu đãi rượu ngon thịt ngon cho huynh.
Tên đàn ông trung niên nhếch khoé miệng, đưa tay sờ râu hai cái nói, rượu ngon thịt ngon? Ta cần rượu ngon thịt ngon làm gì? Hừ, mấy người các ngươi, nói thì rất dễ nghe, lúc làm thì lại không được như thế.
Hoàng Tiểu Cải trên cây hét lớn, đại gia, huynh đến Bắc Bình hỏi thăm Hoàng Tiểu Cải ta, tuyệt đối là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, đối với anh em bạn bè luôn thật lòng thật dạ, Tiểu Mạnh Thường chính là ta. Hôm nay huynh chịu tha cho cái mạng quèn này của ta, sau này ta nhất định làm trâu làm ngựa cho huynh.
Tên đàn ông cười hề hề, ngươi nói nhiều như vậy, hay là để ta ném ngươi xuống dưới đó trước vậy.
Hoàng Tiểu Cải nghe vậy vội vàng xin tha, đại gia đại gia, chờ đã chờ đã. Muốn ném hay là huynh ném người mặc áo khoác da sói kia đi, cái áo đó đẹp như vậy để huynh ném cũng rất sướng tay, nếu huynh mà ném ta, con người ta xấu xí như vậy, chẳng phải làm bẩn tay huynh hay sao?
Tiểu Phan An nghe Hoàng Tiểu Cải nói vậy, mở miệng mắng, Hoàng Tiểu Cải, ngươi mẹ nó vẫn còn dám nói mình là Tiểu Mạnh Thường sao, nhìn cái lương tâm chết tiệt này của ngươi đi, ngươi đừng quên, lúc ngươi ở An Đức Đường bị thua lỗ là ai trả tiền thay ngươi? Còn lúc ở Ngưu Độc Cố nữa, nồng súng của người khác cắm vào mông của ngươi, là ai báo thù cho ngươi? Còn có lần chúng ta tuyệt giao với Lưu Hắc Thất, nếu không phải ta đưa cho hắn 500 đồng đông dương, bây giờ cái mạng chó này của ngươi vẫn còn sao? À bây giờ thì hay rồi, bây giờ còn muốn hắn ném ta xuống vách núi trước, lương tâm của ngươi ở đâu? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi phải không?
Hoàng Tiểu Cải đang bị treo đong đưa trên không trung, vẫn còn giơ một ngón tay ra chỉ vào Tiểu Phan An nói, bây giờ nói những lời này có tác dụng gì chứ, chết ở đây thì tất cả đều vô dụng, việc cấp bách nhất là bảo vệ mạng sống đã.
Tiểu Phan An lại tiếp tục mắng, Hoàng Tiểu Cải con mẹ mày, tao cứu mày nhiều lần như vậy đều bỏ công mà.
Lúc này Lưu Kim Toả khuyên nhủ Tiểu Phan An, được rồi, em nói ít mấy câu đi với hắn ta đi, xem như lúc đầu đã cứu một con chó là được. À hắn còn không bằng một con chó nữa, chó còn biết trả ơn, tên này ngay cả chó cũng không bằng.
Hoàng Tiểu Cải ở trên cây lắc lư dữ dội nói, cô mắng ai không bằng chó hả?
Lưu Kim Tỏa đanh giọng nói, người ta mắng chính là ngươi, ngươi ngay cả chó cũng không bằng, ngươi nói bây giờ ngươi không muốn thay em trai ta chết, ngược lại còn muốn người khác ném nó xuống trước, ngươi nói xem ngươi có còn là người không?
Lúc mấy người bọn họ tranh cãi, ông cố nhìn thấy bà cố đang nóng lòng háo hức muốn nhấc chân bước về vách núi. Ông liên tục gọi tên bà không dứt, mỗi một lần gọi tên, bà cố lại đứng lại không bước tiếp nữa. Điều này khiến ông cố trong lòng nóng ruột không thôi, vốn muốn niệm mấy câu chú nhưng đều không niệm được.
Hơn nữa ông còn nhìn thấy bà cố đang ở bên đó chơi đùa với ông. Chỉ cần ông cố không gọi tên bà, bà lại nhấc chân tiến về phía trước, nhưng khi ông cố gọi một tiếng, bà sẽ lập tức đứng lại.
Điều này khiến ông cố phát cáu, nhưng lúc này còn có thể làm gì chứ?
Mà ở bên này, tên đàn ông trung niên cứ liên tục vuốt râu, nhìn đám người bọn họ cãi nhau, trên mặt tràn đầy ý cười. Một tiểu đạo cô cũng từ trong viện bước ra, đứng bên cạnh ông ta, nhìn bọn họ cãi vã.
Tên đàn ông mỉm cười nói với tiểu đạo cô, cô xem bọn người này, vẫn còn huyên náo không dứt, những kẻ ích kỷ như vậy, chết cũng không tiếc.
Tiểu đạo cô ngồi xổm dưới đất, đặt tay lên hai má, nhìn trái nhìn phải. Chỉ vào Tiểu Phan An và Thanh Liên Nhi nói, lát nữa ta ăn hai người này. Bỗng nhiên lại nhìn sang bà cố tôi, tiểu đạo cô chỉ vào bà nói, thêm người này nữa, ba người còn lại cho ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!