Một trận nạn kiếp đã được hoá giải, Lưu Kim Toả tỉnh dậy, nhìn thấy Tiểu Phan An sống lại liền chạy đến ôm hắn khóc lớn. Ông cố tôi nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, ông biết Lưu Kim Toả nhìn thấy Tiểu Phan An tự cắt cổ mình nhất định rất kích động. Buộc phải khóc cho thoả một trận, mới có thể làm tan biến hết uất ức trong lòng.
Có điều cho dù là vậy, ông cố tôi vẫn phải kê thêm cho Lưu Kim Toả một phương thuốc, kết hợp với châm cứu trị liệu trong vài ngày.
Tin đồn Tiểu Phan An tự cắt cổ mình mà không chết đã lan truyền khắp núi Thanh Thạch. Thanh niên trung niên dưới núi và những người ở vùng khác nghe tin đều chạy đến muốn nương nhờ Tiểu Phan An. Chỉ trong vòng 2, 3 ngày, người đầu quân dưới trướng Tiểu Phan An đã tăng lên gấp bội.
Sự việc xảy ra hôm đó, Lưu Quế Bình đến muộn, biết ông cố tôi và Tiểu Phan An cùng nhau diễn một vở kịch đặc sắc như vậy, không nhịn được liền tấm tắc khen ngợi. Hỏi ông cố rốt cuộc đã dùng mánh khoé gì, ông cố nói, chẳng qua chỉ là một chút trò vặt không đáng nói tới trên giang hồ mà thôi. Lưu Quế Bình thấy ông cố không muốn nói, cũng không truy hỏi nhiều nữa.
Mặc dù Lưu Quế Bình tới muộn, nhưng muộn cũng có cái tốt của nó, tên đầu trọc mặt sẹo từ trong sơn động chạy ra, Tiểu Phan An đang bận dẹp yên đám đông nhất thời không tóm kịp hắn, nhưng hắn lại bị Lưu Quế Bình trông thấy. Lưu Quế Bình thấy tên đầu trọc chạy gấp như vậy, liền biết tên này có điều không ổn, vội bắt lại dẫn trở về núi Thanh Thạch.
Đến nơi, Tiểu Phan An đã thu xếp mọi thứ ổn thoả. Thấy Lưu Quế Bình bắt được tên đầu trọc mặt sẹo, Tiểu Phan An rất vui mừng.
Mặc dù đám người trên núi Thanh Thạch chỉ hơn 2, 300 người, nhưng hầu hết Tiểu Phan An đều có thể gọi tên của họ, cho dù không biết tên, đại khái vẫn có thể nhận ra đây là ai. Chỉ có mỗi tên đầu trọc mặt sẹo này là Tiểu Phan An không nhận ra, kết quả thẩm tra một lúc mới biết, tên này quả nhiên là người do Trương Bộ Vân phái đến.
Lúc mới đầu tên đầu trọc mặt sẹo còn rất cứng rắn, bất luận thẩm tra thế nào cũng nhất quyết không mở miệng, Tiểu Phan An nổi giận chặt đi vài ngón chân của hắn, vậy mà tên này vẫn mạnh miệng nói mình không biết gì cả.
Ông cố tôi kéo Tiểu Phan An qua một bên, nói với Tiểu Phan An, không được thì để đệ thử. Tiểu Phan An nhìn biểu cảm của ông cố, vỗ tay một cái nói, được, đệ thử đi.
Ông cố nói với Tiểu Phan An, đã để đệ thử thì phải làm theo cách của đệ. Tiểu Phan An trải qua một màn chặt đầu vừa nãy, dĩ nhiên đã bội phục ông cố sát đất.
Nghe ông cố nói vậy, Tiểu Phan An đáp, đó là đương nhiên.
Ông cố đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại ông và tên đầu trọc mặt sẹo. Chưa đầy 2 khắc, ông cố mở cửa ra nói với Tiểu Phan An, được rồi, huynh vào hỏi đi.
(1 khắc = 15 phút)
Tiểu Phan An mở cửa bước vào, chỉ thấy trên trán của tên đầu trọc đổ đầy mồ hôi, hai mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Tiểu Phan An hỏi gì hắn liền trả lời nấy.
Tiểu Phan An từ bên trong bước ra, hỏi ông cố tôi đã sử dụng cách thứ gì. Ông cố nói chỉ vẽ ra cho hắn hai viễn cảnh, doạ dẫm hắn chút thôi. Sự kính phục mà Tiểu Phan An dành cho ông cố tôi lại tăng thêm vài phần.
An ổn mọi việc trên núi xong, lại thu nhận thêm vài huynh đệ mới gia nhập, Tiểu Phan An liền cùng ông cố bàn bạc cách đối phó với Trương Bộ Vân.
Ông cố nói, từ đây đến Tương Châu ít nhất cũng phải mất bốn, năm trăm dặm. Trương Bộ Vân bắt Tiểu Diễm Thu đi, mục đích là để dụ đệ cắn câu, đệ sẽ đi trước một bước, đến gặp Trương Bộ Vân, tiếp theo nên làm thế nào, huynh cứ nói đệ nghe thử.
Thật ra trong lòng Tiểu Phan An sớm đã có dự tính. Lập tức đem suy nghĩ trong lòng nói với ông cố tôi, hai ngày trước ta đã phái người đến Chư Thành rồi, sau khi đợi người báo tin trở về mới bắt đầu hành động, ông cố gật đầu nói, được, cứ như vậy đi, vậy đệ đến đó trước một bước, Ấu Đường xin nhờ cậy huynh.
(Chư Thành là một thành phố cấp huyện của địa cấp thị Duy Phường, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa)
Bà cố vừa nghe thấy ông cố muốn một mình đến Tương Châu, lập tức không đồng ý, nhất quyết muốn đi cùng ông cố. Ông cố nói, nơi ta muốn đến lần này không phải là một nơi bình thường, là long đàm hổ huyệt, nàng không thể đi, quá nguy hiểm. Bà cố nghe ông cố nói xong, sống chết cũng không chịu, nói, nếu đã nguy hiểm như vậy, tại sao chàng còn muốn đi một mình? Ta đi với chàng, ta có thể bảo vệ chàng mà.
Ông cố nghe vậy liền bật cười lớn, nàng bảo vệ ta? Nàng có thể bảo vệ bản thân là tốt lắm rồi. Bà cố hừ một tiếng rồi nói, Thẩm Lão Tam, chàng đừng xem thường người khác, bây giờ ta và Kim Toả tỷ sẽ học cách dùng súng, đến đâu cũng có thể bảo vệ chàng chu toàn.
Những lời này của bà cố thật sự không phải là lời vô căn cứ, hai người trước đó ở dưới núi ngồi trong xe với Lưu Kim Toả sau khi được dạy cách dùng súng, bà cố mới phát hiện, thứ trong tay bà đặc biệt có linh tính, nhắm chỗ nào bắn chỗ nào, mặc dù vẫn chưa sử dụng thành thạo lắm, nhưng tỉ lệ bắn trúng mục tiêu vô cùng cao.
Tiểu Phan An hết lời khen ngợi bà cố tôi, còn nói, nếu như bà cố sinh sớm vài năm, nói không chừng đã có thể nổi danh ở vùng Nghi Hà rồi.
Có điều cho dù bà cố nói thế nào, ông cố vẫn không đồng ý. Theo lời ông cố, những chuyện chém chém giết giết, đàn bà con gái các người đừng can dự vào nữa, đàn ông bọn ta đi là được rồi.
Cuối cùng, ông cố tôi một mình xuống núi, bắt chuyến tàu hoả đến Giao Châu.
Sau khi ông cố đi, bà cố cả đêm không thể chợp mắt. Thanh Liên Nhỉ hỏi, tiểu thư, Tam thiếu gia này lại bỏ đi nữa rồi, có phải cô vẫn muốn đuổi theo ngài ấy không?
Vốn dĩ trong lòng bà cố vẫn còn đang dao động, nghe Thanh Liên Nhi nói vậy, bà cố hỏi cô nàng, có phải em cũng muốn đi xem náo nhiệt không?
Thanh Liên Nhi từ trên giường bật ngồi dậy, gật đầu nói, tiểu thư, cô đi thì em đi, cô không muốn đi em cũng không dám đi.
Bà cố nghe Thanh Liên Nhi nói vậy, trong lòng vui vẻ đáp, không phải là ta hoàn toàn lo cho hắn, ta chỉ muốn đến thăm thú Tương Châu thôi. Em nói xem chúng ta ở trên núi này, khắp nơi toàn là đàn ông, chẳng có gì thú vị cả. Đợi hắn quay lại thì chúng ta phải về nhà rồi, thật chán biết bao.
Thật ra bà cố ở Bắc Bình đi dạo một vòng vui chơi thoải mái rồi, cứ nghĩ sẽ được đến nơi đó dạo chơi một vòng nữa thì trong lòng vô cùng háo hức. Hiện giờ có cơ hội, đừng nói là Chư Thành, tuỳ tiện đến đại một nơi xem náo nhiệt cũng được. Càng huống hồ bà cố vừa mới học được cách dùng súng, không nhịn được muốn tìm một nơi để luyện tập. Chuyện bắn chết Phùng Vận Tài, chẳng những không khiến bà cảm thấy buồn bã, ngược lại khiến bà cảm thấy loại chuyện này rất kích thích.
Nói đến đây, không cần nói thêm gì nữa, Thanh Liên Nhi thu dọn đồ đạc, lọ mọ bước ra khỏi cửa.
Trời đêm nay nhiều mây, sau khi từ trong phòng bước ra, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi nhìn thấy con đường trên núi có chút mờ mịt, không dễ đi lắm, hai người còn bị té lộn nhào. Từ sườn núi đi xuống, sau khi bước vào trong sơn động để ra ngoài thì gặp rắc rối, mười mấy tên đàn ông đang ngồi bên trong sơn động nhóm lửa nướng thịt. Nhìn thấy chủ tớ hai người muốn ra ngoài liền sống chết không cho qua, còn nói phải báo lại với đại đương gia.
Bà cố tôi sao có thể cho phép bọn họ báo lại với Tiểu Phan An chứ? Nếu như Tiểu Phan An biết được chuyện bọn họ muốn bỏ đi, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Bà cố vô cùng nóng vội, suýt chút nữa đã lấy súng ra sống mái một phen với họ. Nhưng nóng vội thì nóng vội, chuyện sống mái một phen nhất định không thể được. Bà cố và Thanh Liên Nhi chỉ có thể ảo não quay về phòng.
Nhưng còn chưa vào đến phòng, bà cố đã phát hiện trong phòng của bà đang sáng đèn. Nhìn thấy tình cảnh này, bà cố nhất thời không nghĩ ra được chủ ý gì, không biết người trong phòng là Tiểu Phan An hay là Lưu Kim Toả. Nhưng Tiểu Phan An con người này vô cùng đứng đắn, từ lúc bà cố ở đây với Lưu Kim Toả, Tiểu Phan An chưa từng ghé qua.
Vậy thì người trong phòng tám chín phần là Lưu Kim Toả.
Chủ tớ hai người bước vào cửa, vừa nhìn một cái thì biết quả nhiên là Lưu Kim Toả.
Lúc này, Lưu Kim Toả đang ngồi trên giường nét mặt buồn rầu, nhìn thấy chủ tớ hai người quay lại, Lưu Kim Toả nghênh tiếp hỏi, muộn như vậy rồi, muội muội không ở trong phòng nghỉ ngơi, gấp gáp muốn đi đâu vậy? Nói xong còn sờ túi hành lý sau lưng Thanh Liên Nhi, ồ, thứ này cũng mang theo, là muốn ra đi không lời từ biệt sao?
Những lời của Lưu Kim Toả khiến bà cố tôi có chút ngại ngùng, thế nhưng sau đó bà cố suy nghĩ một lúc, kéo tay Lưu Kim Toả nói, mấy ngày trước chúng ta ở Bắc Bình về đây, ta vẫn còn chưa chơi đã, tên Thẩm Lão Tam kia đi Tương Châu cũng không dẫn chúng ta theo, cho nên ta muốn cùng Thanh Liên Nhi đến Tương Châu xem thử. Kim Toả tỷ, muộn như vậy tỷ còn chưa ngủ, có phải cũng muốn đi Tương Châu không?
Bà cố nói hai câu đã nói ra những lời trong lòng của Lưu Kim Toả, không dễ dàng gì theo bà cố tôi chạy đến Bắc Bình mới gặp được ông cố, quanh đi quẩn lại trở về ngọn núi này, vậy mà bây giờ ông cố tôi lại đi. Nếu nói trong lòng Lưu Kim Toả không có suy nghĩ đó thì là giả, nhưng cô ấy cũng không thể một lần nữa không che đậy gì mà thẳng thừng chạy theo ông cố đến Tương Châu được, dù thế nào đi nữa, người vợ danh chính ngôn thuận được cưới về còn đang ở trên núi, chuyện này lúc nào đến lượt cô ấy chứ? Hiện giờ nghe bà cố tôi nói vậy, trong lòng Lưu Kim Toả có chúng rộn ràng, nói với bà cố tôi, ta chưa từng đến Tương Châu bao giờ, ta cũng muốn đến đó xem thử, nhưng đêm nay trời tối như vậy….
Thanh Liên Nhi nghe Lưu Kim Toả nói vậy, vỗ tay nói, trời tối như vậy mới thích hợp để xuống núi, nếu như trời sáng bị người khác nhìn thấy, vậy thì không hay lắm đâu.
Lưu Kim Toả nghe Thanh Liên Nhi nói xong, nhìn bà cố tôi, rồi lại nhìn Thanh Liên Nhi, chúng ta nhân lúc này lẻn đi?
Bà cố và Thanh Liên Nhi cùng lúc gật đầu, Lưu Kim Toả thở phào một hơi nói, được, vậy chúng ta đi. Lưu Kim Toả lật chăn lấy ra một túi hành lý, đeo lên lưng. Bà cố và Thanh Liên Nhi nhìn thấy túi hành lý của Lưu Kim Toả thì bật cười, hoá ra, cô ấy đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.
Lưu Kim Toả quay đầu thổi tắt ngọn đèn, ba người rón rén mở cửa, chuồn ra ngoài.
Lần này, con đường mà Lưu Kim Toả muốn đi không phải là đường chính, mà là con đường nhỏ lúc trước Lưu Quế Bình đã đi. Con đường nhỏ này nằm ở phía sau núi, buộc phải đi qua một triền núi, đi vào trong một hốc cây rất lớn. Đường này vẫn là do Tiểu Phan An trong một lần say rượu đi tiểu không cẩn thận ngã vào hốc cây phát hiện ra. Hốc cây này được che giấu vô cùng kín đáo, người bình thường nếu như không để ý, cho dù có đứng bên cạnh cũng sẽ không nhận ra.
Ba người phụ nữ dò dẫm tiến vào trong hốc cây, Lưu Kim Toả đánh lửa, đập vào mắt ba người là một sơn động nhỏ quanh co khúc khuỷu. Sơn động này không biết do người tạo ra hay do thiên nhiên tự hình thành, dưới chân còn có bậc thang. Ba người bước theo bậc thang đi đến lúc trời chưa kịp sáng thì đã xuống tới chân núi rồi.
Rẽ qua một khúc cua là đến đường lớn, trên đường không có chiếc xe nào.
Tiết xuân se lạnh, ba người phụ nữ ở trên đường đợi suốt nửa giờ đồng hồ mới có một chiếc xe chạy tới. Bọn họ ngồi trên xe, thông thạo đường xá đi một mạch đến trạm tàu hoả, mua xong vé, sau khi còi tàu vang lên một tiếng, chuyến tàu lăn bánh theo hướng Bắc đến Giao Châu.
Lần trước đến Bắc Bình, suốt đường đi ba người vui vẻ cười nói ríu rít, thu hút không ít ánh nhìn, lần này cũng không ngoại lệ. Có điều lần trước chẳng có ai chủ động tới nói chuyện với họ, lần này lại có một người đàn ông trẻ tuổi để râu ria mép, chủ động đến ngồi cạnh ba người họ, chào hỏi rất nhiệt tình.
Nhưng bà cố nghe người này nói chuyện lại không hiểu lắm, từng chữ từng chữ cứ nhảy tọt ra ngoài. Nghe cả nửa ngày mới hiểu được, người này đang giới thiệu bản thân, hắn nói mình là Aoba Asajiro người Nhật Bản, đang mở một công xưởng ở Thanh Đảo.
Lưu Kim Toả vừa nghe là người Nhật Bản, suýt chút đập bàn, may mà bà cố tôi ngăn lại. Bà cố nói nhỏ với Lưu Kim Toả, tiếp cận người này nói không chừng có thể thăm dò được một chút tin tức.
Lưu Kim Toả nghe bà cố nói vậy mới nhịn lại không nổi cáu lên.
Trên đường đi, bà cố và Aoba Asajiro trò chuyện với nhau suốt cả chặng đường. Bà còn học được mấy câu tiếng Nhật, khiến tên này bật cười khanh khách. Những người khác trên tàu hoả thấy bà cố tôi nói chuyện với người Nhật ai nấy đều vô cùng khó chịu.
Lúc chuẩn bị xuống tàu hoả, Aoba Asajiro còn đưa cho bà cố tôi số điện thoại, nói là lúc rảnh rỗi có thể đến Thanh Đảo tìm hắn dạo chơi. Bà cố nhận mảnh giấy nhỏ có in số điện thoại trên đó, mỉm cười chào Aoba Asajiro, sau đó Aoba Asajiro rời đi.
Người đó đi rồi, một thanh niên trẻ tuổi trong giống học sinh bước đến cạnh bà cố tôi, hung hãn phun một ngụm nước bọt mắng, đồ hán gian.
Thanh Liên Nhi nghe người thanh niên này nhục mạ bà cố tôi như vậy, nhịn không được đập bàn đứng dậy chỉ vào người thanh niên đó hỏi, ngươi mắng ai là hán gian?
Người thanh niên nói, ai nói chuyện với bọn người Nhật thì kẻ đó là hán gian.
Thanh Liên Nhi còn muốn nói gì đó, bị bà cố tôi kéo lại, cô nàng vô cùng tức giận, còn muốn tranh luận với người thanh niên kia, nhưng bà cố lại nói, Thanh Liên Nhi, không cần nói với hắn, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.
Thanh Liên Nhi phồng má giận dữ ngồi xuống.
Xuống tàu hoả, bà cố mới phát hiện thành Giao Châu này khác xa Bắc Bình. Không nói đến ga tàu cực kì cũ nát, người cũng vắng vẻ ảm đạm. Trên đường cũng có người bán hàng rong và quán xá, nhưng nhìn cách ăn mặc, trang trí và những thứ mà họ bán, so với Bắc Bình thật sự là một trời một vực.
Ba người họ sáng sớm ngồi tàu hoả, đến được Giao Châu đã là buổi chiều, hỏi thăm về Tương Châu mới biết nơi đó là một thị trấn, không phải thành phố gì. Mà từ Giao Châu đến Tương Châu phải đi thêm một trăm dặm nữa.
Bà cố bởi vì lo lắng cho sự an toàn của ông cố, cho nên sau khi bàn bạc với Lưu Kim Toả đã quyết định lên đường ngay trong đêm, tức tốc đến Tương Châu.
Những người lái xe vừa nghe bà cố tôi nói muốn gấp rút đi trong đêm, ai nấy cũng đều từ chối. Họ nói ở vùng Chư Thành chiến tranh liên miên, đường đi vô cùng hỗn loạn, bọn cướp đường ngay cả ban ngày cũng hoạt động, càng đừng nói là ban đêm.
Ba người đi dò hỏi một lúc, khó khăn lắm mới có một người đàn ông mặt tròn đồng ý đưa họ đến Tương Châu, nhưng giá cả hắn đưa ra cũng không rẻ, ít nhất là 5 đồng đại dương.
Thanh Liên Nhi nhanh mồm nhanh miệng trả giá với tên đó, trả xuống 4 đồng. Người đàn ông mặt tròn kiên quyết không đồng ý, nói với ba người họ, bởi vì đi vào ban đêm, trên đường có nhiều thổ phỉ, không phải giá 5 đồng thì không đi. Tên mặt tròn còn nói với ba người, nếu như các cô có thể tìm được người nào khác chịu chở các cô đi Tương Châu, thì ta đây một phân tiền cũng không lấy.
Bọn họ cũng biết tên mặt tròn này nói thật, cuối cùng không còn cách nào khác, đành đồng ý với cái giá đã yêu cầu, bước lên xe của hắn.
Sau khi lên xe, tên mặt tròn hét lên một tiếng, lái xe đi. Chiếc xe thuận theo đường lớn tiến về phía nam. Xe ngựa không nhanh không chậm, chạy trên đường khá êm ái. Giữa đường chỉ dừng lại ở Hoàng Phụ Lãnh, ăn tạm bánh nướng Giao Châu và súp miến. Sau đó đi thẳng một mạch đến Tương Châu.
Nhưng có một điều ba người họ không chú ý đến là lúc ăn uống ở Hoàng Phụ Lãnh, họ đã bị người khác theo dõi.
Bà cố tôi nghĩ đến điểm này, cho nên xe chạy đến nửa đêm, sau khi Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi ngủ say, bà cố vẫn cố gắng chống đỡ, không hề chợp mắt. Nhưng lúc xe ngựa đi đến Giao Hà, vẫn có chuyện xảy ra.
Lúc đó xe chạy đến Giao Hà, nơi đó rất hoang vu, phía trước không có làng mạc, phía sau không có khách điếm. Khắp nơi đều là đồng cỏ lớn và bụi lau sậy, quả là một nơi tốt để giết người cướp của. Cho dù ở nơi này giết chết 7, 8 người, ném vào bãi cỏ thì cũng có thể khiến thần không biết quỷ không hay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!