Người ngồi giữa đống lửa ăn thịt uống rượu vui vẻ không phải ai khác mà chính là ông cố của tôi, với kinh nghiệm bị chặn lại ở Tế Nam lần trước, lần này ông bèn lấy tiến làm lùi, đi đường vòng đến núi Thanh Thạch trước.
Núi Thanh Thạch này cũng không phải nơi nào xa lạ, chính là chỗ ở trước kia của Tiểu Phan An Lưu Kim Bình.
Làm thế nào mà ông cố quen được với Lưu Kim Bình, nói ra cũng rất thú vị. Chính là lần bỏ nhà đi trước đây, ông cố tôi cũng đến Đài Nhi Trang, bị Lưu Kim Bình giả làm tên đánh xe mặt đen, lừa vào trong núi Thanh Thạch.
Nếu như đổi lại là người khác bị cướp sớm đã nơm nớp lo sợ khóc loạn trời đất rồi, ông cố tôi lại không hề nao núng, giống như không có chuyện gì cả. Bị một khẩu súng lục Browning chĩa vào đầu, ông cũng không hề sợ hãi, hơn nữa còn chỉ vào khẩu súng nói với Tiểu Phan An, khẩu súng này của cậu chưa mở.
Tiểu Phan An chợt kinh ngạc, khẩu súng lục Browning này là vật rất nhiều năm trước khi hắn còn đi theo Tôn Dương Dao bắt cóc đám người ngoại quốc, đã lấy được từ một người trong số họ. Suốt nhiều năm vẫn luôn được Tiểu Phan An xem như báu vật giữ kĩ bên mình. Ở khu vực Lỗ Nam này, thật sự không có mấy ai biết đến nó, không ngờ rằng một tên tiểu tử mới 16, 17 tuổi này vừa mở miệng đã có thể nói ra được tên của khẩu súng.
Tiểu Phan An hỏi ông cố tôi về tính năng của loại súng này, ông cố lắc đầu nói, tôi làm gì biết những thứ này, chỉ là anh cả nhà tôi cũng có một cây, nên tôi mới biết tên của nó.
Tiểu Phan An nghe xong hỏi, anh cả nhà cậu cũng có một cây? Dám hỏi tôn danh quý tánh của huynh trưởng là gì?
Ông cố tôi ở trong hang ổ của bọn cướp nhìn đông ngó tây, sau đó nói, anh của tôi họ Thẩm, biệt hiệu là Tiểu Lý Quảng.
Nói đến cái biệt hiệu này, cũng không biết là thật hay giả, đoán chừng cũng là do mọi người nhấc lên kiệu cao mà thôi. Thế nhưng Tiểu Phan An thật sự có biết anh cả của ông cố tôi, theo lời hắn nói thì lúc ở phủ Tế Nam đã từng được chứng kiến qua tài thiện xạ của ông ấy, một đồng bạc trắng được treo trên cột cờ, ông ấy nói cho dù có nhét vào trong lỗ tai một viên đại đầu thì ông vẫn có thể nhắm chuẩn được.
(Viên đại đầu là đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời dân quốc)
Tiểu Phan An này nghe nói ông cố tôi là tam thiếu gia của nhà họ Thẩm, em trai ruột của Tiểu Lý Quảng thì rất vui mừng. Bảo người cởi trói cho ông, kéo ông cố ngồi xuống cùng ăn thịt và chơi đố số.
Đang lúc ăn uống bỗng một người phụ nữ bị điên trần truồng từ bên trong xông ra la hét loạn xạ. Tiểu Phan An thẹn quá hoá giận, trách mắng đám thuộc hạ một trận, nói tại sao không trông chừng cô ấy.
Ông cố tôi hỏi han một lúc mới biết người đó là chị gái của Tiểu Phan An, lúc còn trẻ đã bị một tên ác bá làm nhục, sau đó liền trở nên như vậy. Đây cũng chính là lý do khiến Tiểu Phan An trở thành tướng cướp. Biết được chị mình bị tên ác bá đó làm nhục, hắn ta đã mang theo hai huynh đệ của mình đến nhà vợ chồng đó, giết sạch bọn họ, một nhà mười mấy người bị diệt môn, sau đó một mồi lửa đốt sạch tất cả. Không ngờ được là em trai của tên đó lại là người đứng đầu quân đội bảo vệ quốc gia, liền tịch thu toàn bộ gia sản nhà Tiểu Phan An, tống cha mẹ hắn vào ngục.
Thù hận xem như đã kết thúc, nhưng sau đó Tiểu Phan An lập kế giết chết tên đội trưởng này, có điều cha mẹ hắn đã chết trong ngục, chị gái thì trở thành bộ dạng điên điên dại dại, không thể quay lại như trước được nữa.
Nghe xong chuyện thân thế của Tiểu Phan An, ông cố tôi khẽ thổn thức. Lúc đã ngà say ông nói với Tiểu Phan An rằng, vi mỗ bất tài, nhưng cũng biết được chút y thuật, nếu như cậu tin tôi, tôi sẽ thử chữa cho chị gái cậu xem sao.
Lúc mới đầu Tiểu Phan An nhìn bộ dạng miệng còn hôi sữa của ông cố tôi trong lòng có chút hoài nghi. Thế nhưng sau đó khi ông châm cứu cho chị gái của hắn ta, trông rất ra dáng, Tiểu Phan An lúc đó mới tạm tin tưởng.
Cứ như vậy, ông cố tôi ở trên núi Thanh Thạch châm cứu cho cô gái ấy suốt hai ngày. Cô gái này đột nhiên không còn náo loạn ầm ĩ nữa, mà trở nên yên tĩnh hơn, khiến cho Tiểu Phan An nhìn thấy được chút hi vọng. Đến ngày thứ 3, cô gái nhổ ra được một cục đờm đặc quánh, đôi mắt cũng trong veo trở lại, nhìn Tiểu Phan An gọi một tiếng em trai, nước mắt hắn lập tức rơi xuống.
Bản thân đã mang theo chị gái mình đi cướp bóc 3, 4 năm nay rồi, trong những năm ấy chị gái lúc tốt lúc xấu, nhưng lại chưa bao giờ nhận ra người em trai này. Lúc này một câu em trai còn lớn hơn cả trời biển.
Lúc đó Tiểu Phan An thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu với ông cố tôi, ông cố vội vàng dìu hắn lên nói, nếu cậu xem tôi là huynh đệ, chúng ta cúi đầu kết bái với nhau là được rồi, cậu cũng không cần phải quỳ xuống dập đầu với tôi, như vậy tôi sẽ tổn thọ.
Tiểu Phan An nghe ông cố tôi nói lời này thì tâm đắc lắm. Nói thật chuyện dập đầu lạy ông cố tôi cũng chỉ là bày vẻ. Cái đầu này quả thật không thể bái lạy ai được, nếu như là dập đầu thật, sau này làm sao còn uy quyền với đám huynh đệ ở đây nữa. Hơn nữa nếu như bây giờ dập đầu với ông cố tôi, sau này người lớn kẻ nhỏ ở núi Thanh Thạch biết được chuyện này, sẽ có bao nhiêu phiền toái chứ? Bây giờ nghe ông cố nói muốn kết bái huynh đệ, Tiểu Phan An cứ vui mừng không thôi.
Lúc đó hắn liền sai người giết heo mổ cừu, rồi đốt 3 nén hương, hai người ở trước mặt tổ tông sư gia dập đầu 9 cái, chứng giám cho tình nghĩa huynh đệ đời này không đổi.
Sau khi bái lạy xong, cả núi Thanh Thạch cùng nhau ăn mừng, tiếng ngựa reo hò như mừng năm mới, náo nhiệt một hồi. Tiệc rượu diễn ra, mọi người uống từ trưa đến tận nửa đêm. Mượn men rượu, Tiểu Phan An nói với ông cố tôi, chị gái ta dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, nếu như cậu không chê chị ấy đã từng gặp phải chuyện nhục nhã, vậy thì để chị ấy đi theo cậu đi, bưng nước rửa chân, hay chỉ là nấu một bữa cơm cho cậu thôi cũng được.
Mặc dù ông cố đã uống đến say mềm, thế nhưng vẫn không mất đi lý trí, th đầu lưỡi lớn ra nói với Tiểu Phan An, lần này đệ ra khỏi nhà là vì muốn đi Bắc Bình. Mục đích đệ đi Bắc Bình rất đơn giản, chính là vì cô gái tên Tiểu Diễm Thu của đoàn kịch Trình Tường, hai người bọn đệ đã cùng nhau ước định cả đời rồi. Ngoài ra, trong nhà cũng đã sắp đặt cho đệ một mối hôn sự, nhưng trong lòng đệ chỉ có Tiểu Diễm Thu, ý chỉ của cha mẹ đệ không thể không tuân theo, chỉ có thể bỏ chạy.
Nghe xong những lời này của ông cố tôi, Tiểu Phan An không nhịn được bật ngón tay cái lên khen ngợi, đệ cũng thật là một chàng trai si tình, Tiểu Phan An ta thật kính phục đệ.
Đến sáng hôm sau, Tiểu Phan An sai người chuẩn bị ngựa, đích thân tiễn ông cố tôi đến trạm tàu hoả ở Dịch Thành.
Tiếc là lúc đó ông cố còn chưa kịp ra khỏi Sơn Đông, đã bị ông tổ trói lại bắt về nhà.
Lần này ông cố lại bỏ trốn, không mang theo gì cả, một mình chạy thẳng đến núi Thanh Thạch. Mục đích của ông vẫn là sẽ tới Bắc Bình, chỉ có điều ông sẽ ở lại núi Thanh Thạch 2 ngày, đợi đầu sóng ngọn gió qua đi sẽ ngồi tàu hoả đến nơi đã hẹn.
Trong hai ngày này, ông cố cùng Tiểu Phan An uống rượu ăn thịt vui vẻ không gì bằng, hơn nữa ông cũng đã kể cho Tiểu Phan An nghe về chuyện thành thân của mình. Chuyện này thật ra không nói thì không được, bởi vì chị gái của Tiểu Phan An không có việc gì lại nhích tới, chút lại mang trái cây, chút thì bưng trà, chút lại đem đến một điếu thuốc. Đôi mắt to tròn đen láy đó không phút nào rời khỏi người của ông cố tôi, ông tôi lại không ngốc, lẽ nào không nhìn ra ý tứ của cô ấy sao?
Thế nhưng cho dù ông cố biết được ý tứ của người ta, cũng không thể đáp lại được. Ông cố tôi không phải là đang xem thường cô gái tên Lưu Kim Toả này, chỉ là người ông mong nhớ thấp thỏm chỉ có mỗi Tiểu Diễm Thu của đoàn kịch Trình Tường mà thôi. Từ năm trước đến năm sau tới tới lui lui, đã xảy ra rất nhiều chuyện, 3, 4 tháng đều đã qua đi, Tiểu Diễm Thu cũng đã đến kinh thành, nhưng từ đầu đến cuối không để lại một phong thư nào, khiến ông cố trong lòng rất lo lắng.
Cho nên hiện giờ nhìn thấy Lưu Kim Toả liếc mắt đưa tình với mình, ông chỉ có thể giả vờ ngây ngô không biết. Tiểu Phan An nhìn thấy chị gái mình cau mày khó chịu, cũng không ngừng thở dài. Thế nhưng chuyện này làm sao có cách giải quyết tốt đẹp chứ? Đều là một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Một bàn tay vỗ không kêu nổi, dẫu sao thì cũng không thể vỗ đến cả mặt được.
Ở lại trên núi hai ngày, Tiểu Phan An thầm nghĩ đến việc để ông cố tôi và Lưu Kim Toả có không gian riêng, liền nói muốn xuống núi thăm dò tình hình, sau đó lên xe ngựa đi mất. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên lại nhận một công việc lớn ở hướng nhà chúng tôi, số tiền được cho cũng không hề ít.
Điều khiến Tiểu Phan An không thể ngờ tới đó là, chuyện lại trùng hợp đến vậy, hắn ta từ trấn của chúng tôi đánh xe ngựa chở người đi, lại chở ngay bà cố của tôi và Thanh Liên. Thật ra lúc đi qua Đài Nhi Trang, hắn đã biết được thân phận của hai người họ rồi. Mục đích kể chuyện về những người giàu có trên trấn của chúng tôi chính là để thăm dò ý tứ của bà cố và Thanh Liên, lần thăm dò này cũng lần ra được chút manh mối.
Tiểu Phan An đưa chủ tớ hai người lên núi, nói với ông cố của tôi rằng lần xuống núi này của ta đã mang về được một món đồ tốt. Ông cố là một người vô cùng thông minh, thế nhưng ông tuyệt đối không thể ngờ được rằng Tiểu Phan An lại có thể đưa bà cố tôi và Thanh Liên đến đây.
Lúc đầu ông còn cho rằng Tiểu Phan An cướp bóc ở nhà chúng tôi, bắt cóc chủ tớ hai người họ đến đây. Sau đó khi nghe hắn giải thích rõ ràng, lúc này ông mới biết bà cố và Thanh Liên Nhi là đến đây tìm ông.
Hai người họ đứng ở cửa sơn động, đây là lần đầu tiên ông cố nhìn bà một cách rõ ràng như vậy. Dưới ánh lửa lay động, khắp mặt và đầu của bà đều là tro bụi lấm lem, nhưng con ngươi lại sáng lấp lánh, khiến ông cố không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Bà cố hỏi ông, Thẩm Tam, chúng ta phải làm sao đây?
Trong miệng ông cố vẫn đang gặm nửa cái đùi thỏ, nghe bà hỏi câu này, lại không biết nên trả lời thế nào. Mượn cơn say, ông nói với Tiểu Phan An, nhốt người này lại cho đệ.
Lúc đó tiểu Phan An không nghe rõ ông cố tôi nói gì, đợi lúc ông cố nói lại lần nữa, Tiểu Phan An liền kinh ngạc chỉ vào bà cố tôi nói, đây là vợ mới cưới của đệ đó.
Ông cố rung đùi nói, vợ mới cưới thì làm sao? Nhốt lại.
Tiểu Phan An có chút bất lực, gọi người đến nói, vậy thì nhốt lại đi. Ngay lúc đó, Lưu Kim Toả bước đến, nhìn hai cô gái đang đứng trước cửa sơn động, lại nhìn dáng vẻ mập mờ của ông cố tôi, có lẽ đã hiểu ra. Lưu Kim Toả kéo tay bà tôi nói, ở đâu ra một cô nương xinh đẹp như thế này đây, vừa hay em trai tôi chưa có vợ, để cô làm vợ nó đi vậy.
Lời này khiến Tiểu Phan An thấy thẹn, dập đầu vào đá thở dài nói, đây là vợ mới cưới của Bá Như, do em lừa đem về.
Lưu Kim Toả liếc mắt nhìn Tiểu Phan An một cái, em cũng thật có bản lĩnh đó, còn lừa được người đến, lừa đến để làm gì?
Tiểu Phan An ngập ngừng nói, Bá Như bảo em nhốt lại...
Lưu Kim Toả nhướng mày nói, em dám?
Tiểu Phan An cười ha ha nói, em nào dám chứ, em chỉ nói vậy thôi.
Lưu Kim Toả hừ một tiếng, kéo tay bà cố tôi lại nói, đi, chúng ta vào trong đi, đừng ở đây với đám người hôi mùi khói thuốc này nữa, ngộp chết đi được.
Bà cố tôi vốn không muốn đi, nhưng lúc này không đi cũng không được, đành để mặc cho Lưu Kim Toả kéo vào trong phòng.
Vào đến phòng, Lưu Kim Toả hỏi bà, đây là hang ổ của bọn cướp, sao lại đến đây?
Lưu Kim Toả vừa hỏi xong, bà cố tôi không kìm được lòng liền rơi nước mắt. Kể xong đầu đuôi ngọn nguồn, Lưu Kim Toả bèn tức giận, hay cho cái tên Thẩm Tam này, có một người vợ tốt như vậy không ở nhà trông giữ, lại chạy đi tìm cái gì mà Tiểu Diễm Thu đó, cô đợi ở đây, để tôi đi tìm hắn đến.
Thế nhưng khi Lưu Kim Toả bước ra khỏi phòng, mới phát hiện trong sơn động không một bóng người, đi hỏi đám lâu la, bọn chúng mới nói, đương gia và tam thiếu gia cùng nhau đi Bắc Bình rồi, nói là đi rồi sẽ về.
Lưu Kim Toả nghe xong câu này, nước mắt cũng rơi xuống, còn nói đi rồi sẽ về, lừa ai chứ? Nguyên nhân khiến cô khóc rất đơn giản, tên Thẩm Tam này lòng dạ thật quá tàn nhẫn, nói đi là đi. Tân nương tử vừa mới vào cửa chàng không có tình cảm với cô ấy điểm này ta có thể hiểu được, nhưng tấm chân tình ta dành cho chàng lẽ nào chàng không nhận ra ư?
Quay vào phòng, lần này đổi lại là Lưu Kim Toả nước mắt rơi lã chã.
Trận khóc này khiến bà cố và Thanh Liên Nhi cảm thấy rất khó hiểu. Bà cố lau nước mắt sau đó hỏi mấy câu, không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đến một cái, Lưu Kim Toả liền đem hết những oan ức mấy ngày qua mà mình đã chịu đựng khóc ra hết, khỏi phải nói, là khóc đến kinh thiên động địa.
Khóc đã đời rồi, lúc này cô ta mới đem chuyện ông cố tôi và em trai cô ấy đi Bắc Bình nói với bà cố.
Nghe đến đây, bà cố nổi giận mắng, Thẩm Tam, cái tên khốn kiếp nhà ngươi.
Thanh Liên hỏi bà bây giờ phải làm gì, bà cố nói, đi, chúng ta đuổi theo. Nói xong, vác hành lý lên muốn đi ra ngoài. Lưu Kim Toả vội vã ngăn hai người họ lại, nói hiện giờ trời đã tối rồi, ở vùng núi hoang vu này còn có sói, côn trùng, hổ và báo nữa, không thể tuỳ tiện đi lung tung được.
Bà cố nói, Thẩm Tam đó và em trai của cô đi được, sao tôi lại không thể đi?
Lưu Kim Toả nói, hai người họ là đàn ông, hơn nữa trên người còn có súng, chúng ta thì có gì?
Bà cố khịt mũi nói, trên người họ có súng, vậy chẳng lẽ trên núi này không còn súng sao, đưa cho tôi, để tôi mang theo xuống núi.
Lưu Kim Toả bị tính khí ngang bướng của bà tôi chọc cho cười lớn, nói, tôi đưa súng cho cô, cô cũng chẳng biết dùng. Nếu đã không biết dùng súng, chẳng bằng mang theo một cây đuốc.
Bà cố biết những lời Lưu Kim Toả nói là thật, những gì bà nói lúc nãy chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi. Sau khi bình tĩnh lại, bà cố mới bắt đầu ngẫm nghĩ đến lí do vì sao lúc nãy cô gái này lại khóc. Có điều bà biết rõ, loại chuyện này chỉ có thể đoán chứ không thể hỏi, hỏi rồi sẽ không có kết quả tốt.
Lưu Kim Toả hỏi bà cố tôi có dự tính gì. Bà cố nói, còn có thể dự tính cái gì nữa chứ, quay về nhà thôi, con người này quá vô lương tâm rồi...
Nghe lời này của bà tôi, Lưu Kim Toả cũng thở dài....
Lại nói chuyện phiếm thêm một lúc, Lưu Kim Toả chuẩn bị cơm nước cho chủ tớ hai người họ ăn xong, rồi để họ ngủ lại trong phòng mình. Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, bà cố của tôi đã thức dậy. Cả đêm qua bà cứ trằn trọc trở mình không thể ngon giấc. Trong đầu lúc thì là ông cố tôi, lúc là Lưu Kim Toả, lúc lại là Tiểu Phan An.
Ngồi ở trên giường nhìn Thanh Liên Nhi vẫn đang say giấc bà khẽ thở dài một hơi, tương lai muốn đi con đường nào, bà cũng không biết chắc. Thế nhưng vừa nghĩ đến việc ông cố không từ mà biệt với bà, cứ thế lén lút trốn đi mất, bà cố lại cảm thấy tức giận, bà vỗ vào mép giường cuối cùng quyết định, tiếp tục đuổi theo.
Nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng rõ, bà bèn gọi Thanh Liên Nhi dậy.
Thanh Liên dụi đôi mắt còn mơ ngủ của mình, hỏi bà cố, tiểu thư, đến giờ chúng ta phải nấu cơm rồi sao?
Bà cố ra hiệu cho Thanh Liên nhỏ tiếng lại, nói, chúng ta phải đi rồi, tiếp tục đến Bắc Bình. Thanh Liên mặc quần áo vào, theo sau bà cố tôi, chủ tớ hai người rón rén bước ra khỏi phòng, sau đó đi xuống núi.
Lúc đi qua sơn động, bên trong vẫn còn người đứng canh gác. Người canh gác nhìn thấy bà cố và Thanh Liên, biết được họ là khách quý nên đã dễ dàng để họ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!