Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Hồn Ma Kỹ Nữ

Hang ổ của Trương Bộ Vân ở Tương Châu là Sa Hà Sáo, trong thư báo cũng có viết như vậy.

Nhìn thấy những con ngựa đang phi nước đại hết con này đến con khác, bà cố tôi đột nhiên nghi hoặc hỏi Lưu Kim Toả, Trương Bộ Vân này sẽ không làm tiệc chiêu đãi chúng ta chứ, chắc sẽ chào mừng bằng súng trường đạn dược nhỉ.

Lưu Kim Toả cười ha ha nói, yên tâm đi, sẽ không đâu, những viên đạn đối với bọn thổ phỉ này là thứ đắt giá nhất. Chúng ta cũng không phải là quận trưởng đoàn trưởng gì, hắn cũng sẽ không làm ra một màn phô trương vậy đâu.

Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy trong lòng mới yên tâm hơn một chút. Sở dĩ bà lo lắng như vậy không phải là không có lí do, lỡ như đến lúc đó Trương Bộ Vân mở tiệc chiêu đãi, dẫn theo anh em của mình nả vài phát súng lên trời, vậy thì vui rồi, bản thân dẫn theo mười mấy con hoàng bì tử đều sẽ bị hiện nguyên hình ngay tại chỗ. Đến lúc đó đừng nói là cứu Thẩm Lão Tam và Tiểu Diễm Thu, ngay cả bản thân mình và Lưu Kim Toả cho dù có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.

Có được câu nói này của Lưu Kim Toả, bà cố đã hoàn toàn yên tâm hơn, trên đường đến Sa Hà Sáo, trong đầu bà cứ luôn nghĩ tới những vấn đề mà mình có thể sẽ gặp phải và cách ứng phó với nó. Không chỉ như vậy, bà cố còn phải tự nhủ với bản thân rằng, mình là đàn ông, nói năng làm việc đi đứng đều phải có dáng vẻ của một người đàn ông, không thể õng à õng ẹo được.

Lúc bà cố đang tự trấn an bản thân mình, trong đầu bất giác lại hiện ra hình ảnh của ông cố tôi, ông cố đừng nói nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi, nói chuyện làm việc gì cũng thong thả ung dung. Bà cố phát hiện, người đàn ông này thậm chí bước được vài bước còn phải mỉm cười một cái.

Đổi một góc độ khác mà nói chính là bà cố chưa từng nhìn thấy bộ dạng gấp gáp xuất hiện trên người ông cố tôi, làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất thong thả. Ăn cơm, uống nước, uống trà đều rất từ tốn, duy chỉ có một lần rất kích động, chính là lần ông cố nghe tin về gánh hát Trình Tường, bà cố có thể nghĩ ra 4 chữ để hình dung, đó là trong lòng rối loạn.

Nghĩ tới đây, trái tim bà lại đau nhói, nếu như bản thân mình gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Thẩm Lão Tam này có nôn nóng như thế không? Ầy có lẽ đây chính là số mệnh của mình rồi, vừa mới gả đến nhà người ta, hao tâm tổn sức lo liệu những chuyện này dùm họ, cũng không biết người đó có cảm kích chút gì không nữa?

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, bà cố đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của Lưu Kim Toả, Thạch đương gia, chúng ta tới nơi rồi.

Lúc này bà cố mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên đã tới trấn Tương Châu. Trấn Tương Châu là một thị trấn rộng lớn, bởi vì nó gần với Chư Thành, là một cứ điểm quan trọng trong lưu thông, cho nên người dân nơi này rất đông đúc, đại đa số đều là người giàu có, ít nhất cũng có thể đủ ăn đủ mặc.

Đi qua trấn Tương Châu, rẽ vào một khúc cua là tới Sa Hà Sáo. Người đến người đi ở Tương Châu đa số đều là những thanh niên, rất nhiều người mang theo súng bên mình, chính là người của Trương Bộ Vân. Những người này thấy bà cố tôi và Lưu Kim Toả bước tới, dường như là đã nhìn nhiều thành quen.

Nhưng mười mấy con hoàng bì tử theo sau bà cố tôi thì khác, bọn họ chưa từng được nhìn thấy một thị trấn sầm uất như vậy bao giờ. Dường như có 2 mắt cũng không đủ để nhìn, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, hết nhìn chỗ bán dầu lại nhìn sang chỗ bán lương thực, nhìn xong chỗ bán lương thực lại nhìn sang cửa tiệm quần áo, nhìn cửa tiệm quần áo xong lại nhìn sang các cô gái.

Nhìn hàng dầu, lương thực, quần áo thì không có gì, nhưng nhìn các cô gái thì lại không tốt lắm. Có cô gái bị con hoàng bì tử nhìn chằm chằm thì xấu hổ mở miệng mắng, cái này thì cũng còn được đi. Còn có những cô gái quen biết với những thanh niên cầm súng trên đường, thậm chí còn là anh em họ hàng, họ vừa méc lại xong những thanh niên này lập tức khó chịu. Suýt chút thì xảy ra ẩu đả.

Cũng may là Lưu Kim Toả phản ứng nhanh, vội vàng nhảy xuống ngựa hoà giải, vả lại còn móc ra mấy tệ mời người ta uống trà. Mấy người thanh niên đó thấy Lưu Kim Toả ra tay hào phóng, lại nói chuyện rất dễ nghe, mới chịu cho qua.

Ra khỏi thị trấn, Lưu Kim Toả liền mắng những con hoàng bì tử này một trận xối xả. Lưu Kim Toả nói với bọn họ, đợi lát nữa đến Sa Hà Sáo, đến lúc đó các người vẫn còn bộ dạng này, vậy thì gây chuyện ầm ĩ chỉ là chuyện nhỏ thôi đấy, nếu như lời nói bất đồng khiến họ rút súng ra, vậy thì người mất mạng không chỉ có hai bọn ta đâu. Lưu Kim Toả nói những lời này xong, lại dặn dò kĩ lưỡng những việc cần chú ý, đồng thời còn hứa sau khi xong việc sẽ mời bọn họ ăn thịt gà.

Đám hoàng bì tử nghe Lưu Kim Toả nói sẽ mời bọn họ ăn gà, đều nhất loạt reo hò. Bà cố tôi nhìn dáng vẻ này của họ lại có chút lo lắng, đám hoàng bì tử này chỉ nghe thấy việc được mời thịt gà, vậy những chuyện trước đó mà Lưu Kim Toả đã dặn dò, họ có thể ghi nhớ được mấy phần chứ?

Thế nhưng lúc này đã vô cùng cấp bách rồi, Sa Hà Sáo đang ở trước mắt, có lo lắng cũng chẳng ích gì nữa, chỉ có thể tự cầu thêm phúc thôi.

Lúc này đã là cuối tháng một đầu tháng hai, thời tiết cũng không lạnh giá như mùa đông trước đó nữa, những đồng ruộng ở phía xa cũng đã bắt đầu được trồng trọt trở lại, lúa mì đã vươn cao. Những ngọn cây phía xa cũng mang một màu xanh mướt, và một số loài hoa không tên đã nở rộ ở con mương bên đường.

Sa Hà Sáo càng lúc càng gần, tim bà cố mỗi lúc một đập nhanh hơn. Lưu Kim Toả dường như có thể nhìn ra được sự căng thẳng của bà, cưỡi ngựa đến gần nói, Trương Bộ Vân cũng không phải là yêu quái ăn thịt người, hôm trước chẳng phải muội đã nhìn thấy hắn rồi sao? Có gì đáng sợ đâu?

Bà cố tôi nói với Lưu Kim Toả, ta không phải sợ hắn, ta là sợ….

Lưu Kim Toả thấy bà cố tôi dừng lại giữa chừng, nghĩ một lát rồi hỏi, muội sợ gặp Thẩm Lão Tam?

Bà cố nhìn Lưu Kim Toả rồi nói, cũng có một phần trong đó, ta đang sợ đến lúc đó xảy ra rắc rối, làm liên luỵ đến Thẩm Tam và Tiểu Diễm Thu.

Lưu Kim Toả đưa ánh mắt kiên định nhìn bà cố tôi nói, không sao, đến lúc đó cho dù có xảy ra rắc rối gì, cũng sẽ không liên luỵ tới bọn họ. Cùng lắm chúng ta rút súng ra chiến đấu với Trương Bộ Vân một trận, cuối cùng chết ở trấn Tương Châu này mà thôi. Hơn nữa, ta không tin huynh đệ của ta và Lão Tam sẽ không báo thù cho chúng ta.

Bà cố tôi nghe Lưu Kim Toả nói vậy, nhất thời trong lòng dâng lên một khí thế mãnh liệt, thầm nghĩ mọi chuyện chẳng qua cũng chỉ như vậy, có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ là khi bản thân chết đi Thẩm Lão Tam có thể biết là được.

Nghĩ đến đây, trong lòng bà cố không còn sợ hãi hay lo lắng gì nữa, hăng hái cưỡi trên lưng ngựa, ngẩng đầu đón gió xuân.

Trước đó, bà cố đã bảo Hoàng Bất Tề hoá trang lại cho mình. Lí do rất đơn giản, sợ đến lúc nào đấy sẽ bị lộ tẩy. Sau khi được Hoàng Bất Tề hoá trang lại, bà cố tôi, Lưu Kim Toả, Thanh Liên Nhi và làn da trắng nõn mềm mại vốn có đã không dính dáng gì tới nhau nữa. Thay vào đó là một làn da vừa đen vừa thô ráp. Ngay cả tóc cũng bị Hoàng Bất Tề vò thành một mớ loạn cào cào.

Để cho dáng vẻ được sinh động hơn, bà cố còn đặc biệt làm thêm vài thứ, như là vẽ râu trên mặt, còn gắn thêm trong miệng một cây răng vàng rất to. Thanh Liên Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của bà cố lại buồn rầu không thôi nói, tiểu thư, nếu như không thể biến trở lại chúng ta sẽ tiêu đời đấy.

Bà cố cười ha ha nói, nếu như không thể biến lại được nữa, yên tâm, lão gia ta đây sẽ cưới em, chúng ta cùng nhau sinh một đứa bé. Những lời bà cố nói khiến Lưu Kim Toả bật cười lớn. Thanh Liên Nhi thì lại cau mày nhăn mặt, đánh bà cố tôi một cái nói, chuyện đã đến nước này rồi, cô còn trêu chọc em.

Tối qua bà cố còn đặc biệt cùng Lưu Kim Toả học cách đi đứng như đàn ông. Lưu Kim Toả nói với bà, đàn ông đi đứng đều phải dạng chân, bởi vì có một thứ đồ kẹp giữa chân của họ. Phụ nữ chúng ta đi đứng bình thường, bởi vì giữa chân chúng ta không có thứ đó. Cho nên bước đầu tiên, chúng ta phải tập dạng chân khi đi đứng, giả vờ như có thứ đồ gì đó giữa chân mình vậy.

Không chỉ phải tập dạng chân, mà còn phải giả như có thứ gì giữa chân mình nữa, bà cố học hơn nửa tiếng đồng hồ, đã mệt tới đứt hơi. Học dạng chân xong, Lưu Kim Toả còn chỉ bà cố cách ngồi xoạc chân, ngoáy mũi, móc lỗ tai, gãi đũng quần. Bà cố tôi không ngại thứ gì, Lưu Kim Toả dạy cái gì, bà liền học cái đó. Thế nhưng Thanh Liên Nhi còn nhỏ tuổi, cảm thấy rất xấu hổ, cô nàng hỏi Lưu Kim Toả, đàn ông đều như vậy cả sao? Sao lại thô tục như vậy?

Lưu Kim Toả nói, có những người đàn ông không giống vậy.

Thanh Liên Nhi không hiểu lắm, nhíu mày hỏi Lưu Kim Toả, có người đàn ông nào không giống vậy sao?

Lưu Kim Toả nói, là người đàn ông có học vấn, có khí chất. Nói đến đây, Lưu Kim Toả thất thần bước đi, miệng lẩm nhẩm, giống như Thẩm Lão Tam. Nhưng lúc Lưu Kim Toả bước đi như vậy, cô lập tức nhận ra sự thất thần trong bước đi của mình, vội vàng phản ứng lại, nghiêm túc trả lời Thanh Liên Nhi, có điều ngày mai chúng ta phải cải trang thành những tên thổ phỉ, thổ phỉ đều là những người thô kệch, cũng chưa từng đọc sách bao giờ, không phải là côn đồ thì cũng là vô lại. Bọn họ thông thường đều là như vậy, nếu như chúng ta không học theo được, vậy thì ngày mai khó mà vượt qua.

Cho nên lúc cưỡi ngựa trên đường, bà cố tôi lúc nào cũng bắt chước theo những gì mà tối qua Lưu Kim Toả đã chỉ dạy. Lúc thì ngoáy mũi, lúc lại móc lỗ tai, gãi những chỗ ngứa trên mặt xong lại gãi xuống đũng quần. Càng gần đến Sa Hà Sáo thì lại càng làm nhiều hơn, vả lại lúc nói chuyện với Lưu Kim Toả bà cố cũng thay đổi giọng điệu, ngang ngược có, vô lý cũng có.

Lúc sắp tới cổng làng Sa Hà Sáo, Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi, bây giờ muội đã là thủ lĩnh của đám thổ phỉ, là một người cực kì hung hăng, thô bạo, ngang ngược.

Cổng làng Sa Hà Sáo được Trương Bộ Vân kiểm soát rất nghiêm ngặt, không chỉ có những thanh niên trai tráng mang súng mà còn có rào chắn, hai bên trái phải còn có hai toà pháo đài cao 4, 5 mét. Từ bên trong pháo đài lộ ra những lỗ châu mai, bà cố tôi có thể nhìn ra, người ở bên trong tuyệt đối là đang trong tư thế sẵn sàng chờ đợi.

(*Lỗ châu mai là một khe hở, nhưng không quá nhỏ, đủ có thể nhìn qua được. Lỗ châu mai thường được xây ở phía trên hay phần dưới của công trình quân sự như pháo đài, lô cốt,... Cũng có thể thấy được lỗ châu mai trên các tháp pháo xe tăng, xe bọc thép... mà qua đó một xạ thủ có thể đặt súng, cung tên lọt vào lỗ và bắn trả đối phương.)

Lưu Kim Toả nhìn thấy cách bố trí ở cổng làng, nói với bà cố tôi, tên Trương Bộ Vân này quả thật rất tài giỏi.

Một thanh niên khỏe mạnh đang canh gác ở trước cổng nhìn thấy bà cố tôi và Lưu Kim Toả thì lớn giọng quát tháo, người đến là ai?

Bà cố đưa tay ra hiệu, tên râu quai nón lập tức chạy tới trước mặt tên thanh niên canh gác, đưa thiếp mời ra. Tên này nhìn thiếp mời một lúc, sau đó mới đáp, đợi lát, ta đi thông báo. Nói xong, liền chạy vào trong pháo đài.

Một lát sau, tên canh gác từ trong pháo đài chạy ra, ra lệnh cho những tên khác dở hàng rào chắn, để đám người bà cố tôi đi vào. Bà cố có chút khó hiểu, tên này không phải nói chạy đi thông báo sao? Sao vừa chạy vào pháo đài đã đi ra rồi?

Bà cố đem nghi vấn trong lòng nói ra, Lưu Kim Toả nhỏ giọng đáp, trong pháo đài nhất định có loa thông báo hay thứ gì đó đại loại vậy.

Sau khi đợi bà cố bước vào, tên canh gác nói với râu quai nón, cứ đi thẳng theo con đường lớn này, đến giao lộ thứ 2 thì rẽ phải, thấy ngôi nhà nào to nhất thì chính là nó.

Râu quai nón cảm ơn hắn, leo lên ngựa nói lại với bà cố tôi.

Lúc cả bọn đến giao lộ thứ 2, Lưu Kim Toả nói với bà cố tôi, tên tiểu tử lúc nãy nói chuyện khá ngang ngược, xem ra thế lực của Trương Bộ Vân ở nơi này không đơn giản đâu. Hơn nữa chắc đã có không ít người từng đến nhờ cậy Trương Bộ Vân rồi, nếu không thì tên thanh niên đó cũng sẽ không ăn nói như vậy, hiển nhiên là do đã từng gặp nhiều trường hợp như này lắm rồi.

Lưu Kim Toả vừa nói xong, đã nhìn thấy ở giao lộ có mấy người đi tới, dẫn đầu là một tên đàn ông trung niên có bộ râu màu vàng tầm khoảng ngoài 40 tuổi.

Người này ăn diện như một tên giàu có, trên người mặc trường bào bằng gấm thêu hoa, da mặt trắng mịn sạch sẽ, cười rất dịu dàng.

Người đàn ông trung niên này đến chào bà cố tôi, bắt tay rồi nói, người đến lẽ nào là Thạch Hựu Đường, Thạch đương gia?

Bà cố vốn còn chưa muốn xuống ngựa, nhưng nhớ lại lời dặn dò của Lưu Kim Toả, vội vàng từ trên ngựa nhảy xuống, cũng bắt tay sau đó hắng giọng nói, đúng vậy, ta chính là Thạch Hựu Đường.

Tên đàn ông trung niên rất khách khí nói, ta là Hoàng Phủ Nhân, phó hội trưởng hội liên trang, Trương hội trưởng đang chờ ở phòng tiếp khách, Thạch đương gia mời vào.

Bà cố tôi cũng khách sáo lại một hồi, cùng Hoàng Phủ Nhân sóng đôi tiến vào ngôi nhà lớn trước mặt.

Phía trước là ngôi biệt thự theo kiểu điển hình ở Sơn Đông, dưới thềm trải đá xanh, trên mái lợp ngói đen, cổng nhà rất cao. Đứng trước cửa nhà là mấy thanh niên trông dáng vẻ không nghiêm chỉnh lắm, tất cả đều mang súng trên người. Cách ăn mặc cũng không tệ, trên người vận một chiếc áo khoác bằng sa tanh, quần làm bằng vải bông, chân mang giày da bò cỡ lớn. Mấy người này ai nấy đều cầm thuốc trên tay, đứng dưới ánh nắng nói cười rôm rả.

Hoàng Phủ Nhân đi tới trước cửa, mấy thanh niên đang đứng đó liền chào hỏi hắn một lượt, Hoàng Phủ Nhân gật đầu, dẫn bà cố tôi đi vào bên trong.

Sau khi vào nhà, Hoàng Phủ Nhân nói với bà cố tôi, căn biệt thự này vốn là nơi ở của Lưu Đăng hậu duệ mấy đời nhà Lưu Dung, sau đó chiến tranh nổ ra, căn nhà này đã bị bỏ trống. Trương hội trưởng vì để ổn định trị an cho vùng Tương Châu của chúng ta, cho nên tạm thời mới ở đây.

Vừa nghe Hoàng Phủ Nhân giới thiệu, bà cố tôi vừa theo hắn bước vào trong. Sau khi vào rồi, bà mới phát hiện, căn nhà này có diện tích cực lớn, một khoảnh sân rộng lại bao bọc thêm một cái sân nữa bên trong.

Hơn nữa, giữa những cái sân này, người không ngừng đi đi lại lại. Có điều bất kể là ai cũng không ngoại lệ, tất cả đều cung kính chào hỏi Hoàng Phủ Nhân.

Bước vào khoảnh sân thứ 2, dưới sự hướng dẫn của Hoàng Phủ Nhân, bọn họ đến được một hoa viên rất lớn.

Bên trong hoa viên lúc này đặt khoảng 7, 8 cái bàn, mỗi bàn đều có đầy người ngồi. Có người chơi đoán số, người chơi domino, người lại chơi bài. Âm thanh ồn ào không ngớt, quả thật rất náo nhiệt.

Trong đám đông bà cố thoáng nhìn thấy Trương Bộ Vân. Hắn ta vẫn mặc bộ trường bào bằng gấm màu đen như hôm trước, dưới chân mang một đôi giày vải, đầu tóc được chải gọn gàng. Không biết bởi khoảng cách quá gần, hay bởi nguyên do nào khác, Trương Bộ Vân trong mắt bà cố tôi lúc này càng cao gầy hơn.

Trương Bộ Vân thấy bà cố bước tới, liền tiến lên trước hai bước, đưa tay ra bắt tay bà cố nói, Thạch đương gia, hoan nghênh.

Bà cố cũng bắt tay lại với hắn rồi nói, Trương hội trưởng, đã lâu không gặp.

Trương Bộ Vân buông tay bà cố ra, cười hề hề nói, tới đây tới đây, nhanh nào, nhanh nào. Trương Bộ Vân nói xong, bảo Hoàng Phủ Nhân dẫn đám hoàng bì tử đến ngồi ở một bàn khác, đồng thời dặn dò Hoàng Phủ Nhân, nhất định phải chiêu đãi các anh em thật tốt.

Hoàng Phủ Nhân đáp lại một tiếng, kế đó dẫn đám hoàng bì tử đi.

Bà cố nhìn dáng vẻ linh tinh lang tang của đám hoàng bì tử đang lững thững đi theo Hoàng Phủ Nhân đến bàn ngồi, trong lòng khó tránh có chút lo sợ bất an. Cũng may có Lưu Kim Toả kéo bà lại, bà cố tôi mới định thần lại được một chút.

Nghe thấy tiếng gọi của Trương Bộ Vân, bà cố cũng không khách sáo, cùng hắn đến một cái bàn cạnh đó. Trương Bộ Vân nói với bà cố tôi, Thạch đương gia, đều là người nhà cả, tuỳ ý ngồi đi.

Bà cố đáp lại một tiếng, ngồi xuống bàn.

Theo sau bà cố là Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi, sau khi bà ngồi xuống, liền gọi hai người họ ngồi xuống theo.

Ngồi xong xuôi, bà cố bèn giới thiệu Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả cho Trương Bộ Vân, đây là huynh đệ của ta tên là Lưu Kim và Thạch Thanh.

Trương Bộ Vân nghe bà cố giới thiệu xong, thản nhiên nói, đã là huynh đệ của Thạch đương gia, vậy sau này cũng là huynh đệ của Trương mỗ đây, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Ta nói như vậy, Thạch đương gia không trách chứ?

Bà cố nghe Trương Bộ Vân nói vậy, vội vàng đáp, sao có thể? Trương hội trưởng là người trọng tình nghĩa, dễ kết giao, ta ở trên giang hồ đều đã nghe nói qua rồi.

Bà cố mặc dù nói chuyện rất lưu loát, nhưng đôi chân dưới bàn lại không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên bà xuất hiện ở một nơi như thế này, hơn nữa khắp nơi đều là đám đàn ông thô lỗ. Bà không chỉ phải giao tiếp với họ, mà còn phải bắt chước họ, lúc thì gãi đầu, lúc lại ngoáy mũi, có lúc lại nắm đũng quần.

Trương Bộ Vân nói, ba ngày trước lúc khai miếu Hồ Tam Thái Gia, ta đã nhìn thấy Thạch đại đương gia đến tiếp kiến, lúc đó việc tương đối bận, chưa kịp đích thân chào hỏi, hôm nay Thạch đại đương gia đã tới đây rồi, Trương mỗ ta nhất định sẽ tiếp đãi tới cùng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận