Chương 201. Cách xa một bước
Dường như cô không nhận ra rằng có một tắm gương trước mặt mình và Lục Triệt.
Khi Lục Triệt ngắng đầu lên thì nhìn thấy chị Long đang cười với mình từ phía sau, vẻ mặt ngây ngốc khiến anh nổi hết da gà.
Quan trọng nhát là, Lục Triệt quay đầu lại hỏi chị Long: “Tại sao cô lại nhìn trộm tôi?”
Chị Long nghe xong câu này, đầu đột nhiên choáng váng, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống.
Lục Triệt, anh là đồ khốn kiếp, đồ ngốc, EQ thật sự âm sao?
Tại sao lại nói ra điều xấu hỗ khó xử như thế?
Hơn nữa, anh thực sự không thích tôi nhìn anh sao? Trong lòng chị Long đột nhiên bị khả năng này bao phủ.
Cũng đúng, cô ấy một mình như thế này cũng đã mãn nguyện rồi, còn đòi hỏi gì nữa?
Nghĩ đến đây, chị Long bình tĩnh lại. Tuy nhiên, khi cô ấy vừa ngắẳng đầu lên, muốn giữ vững tinh thần tiếp tục kiểm tra hợp đồng của Đường Ninh thì một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chị Long vội vàng lui về phía sau: “Anh… anh làm sao vậy?”
“Để cho cô xem, nhìn phía sau như thế nào?”
Chị Long che nhịp tim đang đập loạn xạ, trái tim bỗng nhiên bói .
rối, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Lục Triệt, cô có chút ngẳn ngơ vì không biết là Lục Triệt có ý, hay là anh ta thật sự muốn cho cô ấy xem mặt chính diện mà thôi.
Đừng mang ra vẻ khiêu khích như vậy!
Chị Long gào thét trong lòng, bởi vì cô thật sự muốn trực tiếp nhảy lên.
Lục Triệt nhìn chị Long một chút, nghĩ rằng cô đã nhìn đủ rồi, lúc này mới đứng dậy, nói với chị Long: “Cô ngồi ở phía trước tôi, biết phía sau có người đang nhìn, trong lòng tôi có chút rợn người.”
Chị Long: “…”
Quan trọng hơn, tên ngốc này, chẳng lẽ không thèm để ý xem tại sao mình lại nhìn trộm sao? EQ âm đúng là không có thuốc nào chữa được.
Chị Long có chút tức giận, cầm lấy hợp đồng đi tới ngồi xuống chỗ Lục Triệt vừa ngồi, cúi đầu chìm đắm trong thế giới của chính mình, không còn là người nhìn lén nữa.
Ở cùng những người như Lục Triệt thì sớm muộn gì cũng sẽ tức giận đến chết.
Lục Triệt cắn bút nhìn bóng lưng của chị Long, khóe miệng nhếch lên một đường cong, ai cho phép cô nhìn tôi? Đã vậy tôi cũng phải nhìn cô…
Hai ngày sau, Đường Ninh hoàn thành mọi công việc của JK, sau đó chuyên tâm vào việc chụp bìa cho các tạp chí nước ngoài, lịch trình này nối tiếp lịch trình khác, có khi phải chạy mấy show trong ngày.
Nhưng khi cô tỏa sáng trong Tuần lễ thời trang London, người trong giới cũng bắt đầu chú ý đến gương mặt quyến rũ đậm chất phương Đông này.
Ngày làm việc cuối cùng, Mặc Đình muốn trở về Thịnh Kinh, Đường Ninh trở về trang viên sau khi màn đêm buông xuống, nhưng lúc này, Mặc Đình đã thu dọn xong hành lý, đồng thời đang dựa vào cửa xe để đợi cô.
Bởi vì được nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần của Mặc Đình đã phục hồi, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đẹp trai cũng không còn nữa. Đường Ninh rất hài lòng, vì vậy cô lập tức ôm hôn Mặc Đình ở ngay phía trước xe.
“Về đến nhà, em sẽ có thể cùng anh sát cánh chiến đấu.”
Đường Ninh dựa vào ngực Mặc Đình hứa hẹn: “Em đã hứa với anh, nhất định em sẽ làm được.”
Mặc Đình vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của vợ yêu, hôn lên đỉnh đầu của cô: “Anh để lại vệ sĩ cho em rồi. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải gọi cho anh càng sớm càng tốt.”
“Em biết rồi.” Đường Ninh nghiêm túc gật đầu.
“Về nhà sớm…”
“Anh ở nhà, em có thể trốn đi đâu?” Nói xong, Đường Ninh hơi nhón chân lên, hôn lên môi Mặc Đình, Mặc Đình ôm lấy cổ Đường Ninh, hôn sâu đến khi cả hai không thở nồi.
Tuy nhiên, hai người lại không để ý rằng đằng sau bức tường cao, có một phóng viên đang treo mình trên cây, chụp lén bên trong trang viên.
Mặc dù trời tối và khoảng cách xa, anh ta không thể chụp được hình ảnh người đàn ông đang dựa vào xe, nhưng hành động hôn nhau rõ ràng của hai người dù mơ hồ đến đâu cũng không thể thoát khỏi ống kính camera.
Phóng viên của văn phòng làm việc của Hoa Vinh, mặc dù thật đáng tiếc là anh ta không được ảnh phía trước của người đàn ông, nhưng tốt xấu gì cũng đã chụp được cảnh Đường Ninh thân mật với người đàn ông đó.
Phóng viên hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng đúng như mong đợi của mình, trải qua bao nhiêu đau đớn cuối cùng cũng có được điều mình muốn.
Đường Ninh, cô chỉ cần đợi để giải thích cho mọi người thôi.
Sau khi tiễn Mặc Đình đi, Đường Ninh lại quay trở lại trang viên, lặng lẽ nhìn chiếc ghế sô pha nơi hai người đã nằm, đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.
Một giây trước còn có thể thấy người vừa đi, nhưng một giây sau, trái tim không nghe lời bắt đầu nhớ nhung, tuy nhiên Đường Ninh cũng hiểu để có thể trở thành siêu mẫu, cô phải có đủ thành tích ở sàn diễn chữ T quốc tế. Mà những thành tích § này, cho dù cô có vất vả đến đâu trên sàn diễn chữ T của Thịnh Kinh cũng không đạt được.
Tắt nhiên, ngoài cô ra, còn có chị Long cũng đang chung tâm trạng sa sút.
Mấy ngày nay ở chung với Lục Triệt, tuy rằng phải chịu đựng chỉ số EQ thấp của kẻ ngốc kia, nhưng dù sao cũng có thể gặp được người.
Giờ người đã đi, buổi tối dù bận rộn đến đâu cũng không có ai cùng cô cãi nhau mệt mỏi…
“Được rồi, ngày mai phải nhận việc mới, bận bịu sẽ không nghĩ tới nữa.” Chị Long biết Đường Ninh nhớ Mặc Đình không chịu nổi nên vỗ vai cô an ủi.
Đường Ninh trầm mặc chốc lát, sau đó đột nhiên quay đầu nói với chị Long: “Chị cũng vậy.”
Chị Long mặt đỏ bừng…
Giọng điệu trở nên có chút lắp bắp: “Em… Em nói cái gì.”
Ý nghĩ của cô ấy còn cần vạch trần sao? Đường Ninh cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!