Chương 210 Thật mắt mặt mà “
Công ty giải trí Hải Thụy tuyên bố ký hợp đồng Đường Ninh, chính thức trở thành công ty quản lý mới của Đường Ninh!”
“Công ty giải trí đứng đầu lập tức ký hợp đồng với Đường Ninh, đầy sự việc lên cao trào.”
“Hải Thụy đánh thẳng vào tuyên bó của Tranh Điền, lệnh phong sát của các người là cái thá gì?”
“Khó hiểu Hải Thụy ký hợp đồng với Đường Ninh, giá trị của ngôn luận từ Tranh Điền đáng máy lạng?”
Công ty giải trí Hải Thụy ký với Đường Ninh?
Khi mọi người biết được tin tức cũng đều ngơ ngác, bởi vì đây gần như là chuyện không tưởng, đó chính là Hải Thụy đấy……
Đó là công ty có được địa vị tuyệt đối trong giới giải trí – Hải Thụy đấy, sao họ lại ký với Đường Ninh cơ chứ?
Nhưng mà, chính chủ bên công ty giải trí Hải Thụy đã đưa ra thông tin chính thức tuyên bố ký hợp đồng với Đường Ninh.
Cuối cùng, bọn họ không thể không tin.
Đây là sự thật, đây không phải nằm mơ!
Mười phút trước Tranh Điền mới tuyên bố phong sát Đường Ninh, nhưng chỉ mười phút sau, Đường Ninh lại ký hợp đồng với Hải Thụy, trở thành một trong những người mẫu dưới trướng của bọn họ.
Các phóng viên nhìn nhau, đặc biệt là khi thấy La Hạo còn đang không ngừng trả lời những vấn đề của phóng viên, còn tiếp tục tuôn ra những tin tức nóng về Đường Ninh, còn không ngừng nhấn mạnh dù sao đều bị Đường Ninh phong sát rồi, không cần kiêng kị gì cả, định tiếp tục đi đến cùng trên con đường anti Đường Ninh.
Các phóng viên bỗng nhiên cảm thấy thực sự xấu hỗ……
Đặc biệt là khi thấy La Hạo còn đang không ngừng biểu đạt sự khinh thường của mình với Đường Ninh. Các phóng viên thật sự rất muốn nhắc nhở anh ta, anh đừng nói nữa, bởi vì thật sự ngu ngốc lắm…… Nói thêm gì nữa, chúng tôi sẽ nổi hết da gà mắt!
Cảnh tượng này trông thật sự vừa buồn cười lại vừa châm chọc.
Thậm chí tại hiện trường có vài phóng viên lập tức nhận được cuộc gọi từ công ty mình, đây chính là thời điểm tốt nhát để lên trang nhất đấy, ai còn đi phỏng vấn giải trí Tranh Điền làm gì nữa? Những phóng viên thông minh đã nhanh chóng đi nằm vùng ở cửa Hải Thụy rồi.
Một phóng viên đang ở gần La Hạo nhất trực tiếp điện thoại ra đưa cho anh ta xem: “Tổng giám đốc La, đây là thứ mà anh gọi là phong sát Đường Ninh sao?”
La Hạo khó hiểu nhíu mày, sau đó nghỉ ngờ nhìn màn hình điện thoại, giữa màn hình là dòng chữ to và rõ ràng: “Hải Thụy tuyên bố ký hợp đồng với Đường Ninh, giải trí Tranh Điền bị vả mặt, lâm vào hoàn cảnh xấu hổ?”
Ề Mắt La Hạo bỗng nhiên trừng lớn, có vẻ rât khó tin chuyện này, anh ta cướp lấy một chiếc điện thoại từ người khác, tất cả đều là tin tức liên quan đến việc Hải Thụy ký hợp đồng với Đường Ninh, thời gian chỉ 10 phút sau khi bọn họ tuyên bố phong sát Đường Ninh.
“Chỉ trong 10 phút, Hải Thụy đã khiến giải trí Tranh Điền trở thành trò cười trong nghề …… ỷ La Hạo trả điện thoại cho phóng viên, trong đầu chợt trống rỗng, anh ta dường như thấy được trên gương mặt của phóng viên đều là cười nhạo và châm chọc……
Bởi vì anh ta chân trước vừa tuyên bố phong sát Đường Ninh, Hải Thụy sau lưng đã ký Đường Ninh……
Phong sát?
Anh nói gì cơ? Anh là cái thá gì? Giới giải trí có vị trí của Tranh Điền 4?
Ngay lập tức, dưới vòng vây của truyền thông, biểu tình của La Hạo bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, mặt anh ta đỏ lên, cảm giác xấu hỗ và giận dữ bỗng nhiên thắm từ gan bàn chân rồi lan ra khắp người anh ta……
“Thật mất mặt mà……
Các phóng viên đang đứng dưới bậc thang phải bật thốt ra một câu như vậy, bởi vì bọn họ cũng có thể cảm nhận được cảm giác sỉ nhục này.
Sau đó, Lan Hề mang theo bảo vệ đi ra cửa chính lôi La Hạo đã ngơ ngắn về thẳng văn phòng.
La Hạo không thể cảm giác được gì nữa, sau khi anh ta thoát được vô số ánh đèn flash bên ngoài thì bỗng nhiên trượt dần từ tường ngồi bệt xuống đất, bộ dáng vừa lụi bại vừa hốt hoảng.
Lan Hề nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất, cổ họng cũng có cảm giác nóng như bị bỏng: “Như này, cậu đã vừa lòng chưa?”
“Còn hơn cả việc Hải Thụy cho tôi một cái tát, giờ phút này tôi càng giống như bị Hải Thụy lột sạch quần áo một cách nhục nhã.”
“Trần truồng……
“Từ nay về sau, dù tôi đi đến đâu cũng sẽ là một kẻ trần truồng trong mắt người đời, đều là chê cười.”
Đâu chỉ mỗi Lan Hè, tất cả mọi người ở Tranh Điền từ trên xuống dưới ai mà chẳng như vậy?
Bởi vì cái tát này của Hải Thụy thực sự quá vang dội……
La Hạo vô định nhìn khoảng không, hoàn toàn không biết Lan Hề đang nói gì, mãi đến khi tiếng giày cao gót của Lan Hề đã đi xa thì anh ta mới dùng tay quệt mặt, sau đó ôm hai đầu gối úp mặt vào giữa.
: Bởi vì, anh ta bỗng nhiên không biết về sau mình phải chường mặt ra gặp người khác thế nào nữa!
Buỏi phỏng vấn của giải trí Tranh Điền đã kết thúc, nhưng của Hải Thụy lại mới chỉ bắt đầu.
Phương Dục muốn để người của Tranh Điền nghỉ ngơi một chút nên mới không nhanh chóng khiến La Hạo nếm trải bạo kích lần hai.
Đứng ở trên bục, tâm trạng của Phương Dục rất tốt, không biết Đường Ninh có thấy gương mặt vừa rồi của La Hạo không nhỉ, vừa nãy chỉ cách một cái màn hình TV mà anh cũng phải xấu hỗ cho gã khốn nạn kia.
Đương nhiên, Hải Thụy tuyên bố ký hợp đồng Đường Ninh ngay trong thời kỳ căng thẳng nhất thì Hải Thụy cũng phải gánh vác tin xấu từ Đường Ninh, một người mẫu có tin đồn giết người, vì sao Hải Thụy vẫn muốn ký hợp đồng với cô?
“Tổng giám Phương, xin hỏi Hải Thụy đang đùa cợt mọi người phải không? Hôm nay không phải cá tháng tư……. ” Phóng viên bắt đầu công kích Phương Dục, ý như ngoài lời, tại sao lại muốn nhặt nghệ sĩ rác rưởi như Đường Ninh về?
“Hóa ra ngày cá tháng tư là có thể đùa với truyền thông, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.” Sở dĩ Phương Dục có thể ngồi trên vị trí tổng giám nghệ sĩ của Hải Thụy là vì anh rất giỏi ứng phó phóng viên, công tác xã giao phải gọi là kín kẽ, hơn nữa làm công tác tuyên truyền cũng rất đúng mực.
“Vì sao Hải Thụy lại ký hợp đồng với Đường Ninh trong thời điểm này?”
Phương Dục liếc đối phương, khóe miệng nâng lên một góc, cười thành tiếng nói: “Hình như tôi đã trả lời vấn đề của cô rồi, mỗi phóng viên chỉ có thời gian đặt một vấn đề, khi vào bàn tôi đã nhắc nhở mọi người phải nắm lấy cơ hội rồi mà.”
Sắc mặt đối phương vừa xanh vừa trắng, bởi vì vấn đề đầu tiên của cô cư nhiên là dùng để hỏi Hải Thụy có phải đang nói đùa không.
Phóng viên tiếp theo vì có bài học từ người đi trước nên bắt đầu cảnh giác Phương Dục hơn: “Đường Ninh là tội phạm giết người, tại sao Hải Thụy lại muốn ký với cô ấy?”
Phương Dục nghe xong những lời này, sau đó liếc thẻ công tác của đối phương một cái, trực tiếp lạnh lùng nói: “Phóng viên là một nghề phải chân thật, hiệu quả, khách quan và giữ thái độ công chính để truyền đạt tin tức cho đại chúng, cứ lên mạng tra thử từ này thì ở đâu cũng có thể giải thích cho anh, xin hỏi anh đã làm được gì trong những điều mà tôi kể trên?”
Lại một phóng viên che thẻ công tác của mình quay mặt đi một cách khó coi.
*Vì sao lại chọn cơ hội này để tuyên bố ký hợp đồng với Đường Ninh?”
“Vậy anh cho rằng cơ hội nào mới là thích hợp?” Phương Dục hỏi lại phóng viên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!