Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Không thể nói lời yêu - Phó Thận Ngôn

Nhờ những câu chuyện ngồi lê đôi mách của bà con hàng xóm, Tô Mạch biết được tin Cố An Sênh thi đỗ vào trường Tường Long Thất. Trước giờ cô vẫn luôn tin anh là một người thông minh, xưa kia anh học không tốt chẳng qua là vì bản thân anh không muốn. Một khi anh đã quyết tâm thì chẳng có gì cản nổi bước chân anh. Quả nhiên, lòng tin của cô rất chính xác.

Kỳ thi vào cấp ba gần tới gần, ngoài làm mấy việc vặt trong nhà, Tô Mạch không dám lãng phí thời gian vào bất cứ chuyện gì khác. Sự nỗ lực của cô thậm chí còn khiến mẹ Lâm vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Thấy con gái liều mạng lao vào học, Lâm Tịch đương nhiên rất thương con, chỉ có điều xưa nay bà ăn nói có phần độc địa, thế nên mỗi lần muốn nhắc Tô Mạch đi ngủ, bà chỉ hậm hực nói những câu đại loại như: “Ngủ sớm đi cho đỡ tốn tiền điện!”. Tô Mạch hiểu tính mẹ, cũng quen với cách nói chuyện khác người của mẹ, nên khi nghe vậy, trong lòng cô không khỏi mừng thầm, tinh thần càng thêm phấn chấn.

Đáng tiếc, lúc kết quả thi được công bố, cô không nhận được giấy báo trúng tuyển của Tường Long Thất.

Cơ hội bước chân vào ngôi trường này xa vời thế nào, Tô Mạch biết rõ. Rất nhiều gia đình giàu có mong muốn con em mình được học ở đây, cho dù kết quả học tập của cô xuất sắc cỡ nào cũng không bì nổi những người vừa có phiếu điểm đẹp lại vừa có tiền như họ.

Tô Mạch cầm giấy báo điểm trong tay, ngồi ngoài hiên khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên trong đời cô khóc lóc thảm thiết đến vậy. Lâm Tịch nhìn con gái, chỉ biết thở dài. Nếu như, nếu như có một gia đình tốt…

Cuối cùng, Tô Mạch buộc phải vào học trường Thập Nhất của thị trấn. Con gái muốn thành tài, ngoài đường học ra nào còn lựa chọn khác? Lúc phân ban, Tô Mạch vẫn kiên định lựa chọn ban Tự nhiên dù cô vốn không thích. Cô ra sức học, nỗ lực giữ vững thành tích. Cô nghĩ, một người kiêu ngạo như Cố An Sênh chắc hẳn không muốn cầm cuốn sách Văn dày bịch mà học thuộc, được suy nghĩ và làm cùng một dạng bài tập với anh, điều này đối với cô đã là tốt lắm rồi.

Cứ như vậy, Nguyễn Tô Mạch ngỡ rằng, cả đời này hai người sẽ không có cơ hội tương phùng nữa.

Chuẩn bị lên lớp mười hai, đột nhiên trường Tường Long Thất và Thập Nhất có chương trình trao đổi học sinh, ban Xã hội và ban Tự nhiên mỗi ban có một suất. Tô Mạch đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một đó. Với điểm tổng kết đứng đầu toàn khối, cô nghiễm nhiên trở thành lựa chọn duy nhất của ban Tự nhiên tham gia chương trình trao đổi học sinh, hơn nữa, còn vô cùng may mắn được xếp vào đúng lớp của Cố An Sênh.

Tất cả những điều này khiến cô tin rằng, mười bảy năm bất hạnh đã trôi vào dĩ vãng, từ giờ phút này trở đi, may mắn bắt đầu mỉm cười với mình.

Tường Long Thấy là ngôi trường tốt nhất ở đây nên chính quyền địa phương không tiếc tiền đầu tư vào cơ sở hạ tầng, quang cảnh trường đẹp như trong tranh vẽ.

Cố An Sênh chú ý tới Nguyễn Tô Mạch là nhờ vào màn giới thiệu độc nhất vô nhị của cô. Vì quá chú ý tới một mình Cố An Sênh nên khi giáo viên chủ nhiệm đề nghị tự giới thiệu về bản thân, Nguyễn Tô Mạch đã thốt lên: “Xin chào các bạn, mình tên Cố An Sênh”.

Cả lớp cười ồ lên. Anh bạn Chu Gia Ngôn huých tay Cố An Sênh: “Này, có đứa con gái trùng cả tên lẫn họ với cậu này”.

Cố An Sênh lúc ấy đang mải mê với bức tranh phong cảnh sắp hoàn thành của mình, vốn chẳng bận tâm tới việc sĩ số lớp tăng lên hay giảm đi một người. Nhưng câu nói của Nguyễn Tô Mạch đúng là rất có sức hút, khiến anh không thể không ngẩng đầu lên.

Dường như ngay khoảnh khắc đó, anh đã nhận ra đối phương.

di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Con ngõ Tịnh Thủy đó đới với Cố An Sênh mà nói, chẳng có gì đáng để hoài niệm. Nhưng anh vẫn nhớ như in đôi mắt ấy, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và nỗ lực trấn an bản thân. Nhiều năm đã qua, cô bé mập mạp ngày nào từng ôm anh mà khóc nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Thấy Cố An Sênh nhìn đăm đăm về phía mình, Tô Mạch mới ý thức được bản thân lỡ lời, cô cuống quít: “Xin lỗi, xin lỗi, mình tên Nguyễn Tô Mạch, chuyển từ trường Thập Nhất tới, mong…”.

Cô còn chưa nói xong, bên dưới đã lại xôn xao. Đám con gái thì lườm nguýt khinh bỉ, nhỏ to nới cô là một đứa mê trai, đám con trai thì quay sang trêu chọc Cố An Sênh. Thực ra, ngoại hình của Tô Mạch cũng không đến nỗi nào, dáng người mảnh khảnh, môi đỏ răng trắng, nếu thêm chút son phấn vào thì cực kỳ bắt mắt.

Vì nóng lòng muốn giải vây cho Cố An Sênh, Tô Mạch không kịp suy nghĩ đã thốt lên: “À…mình…mình không quen Cố An Sênh.”

Câu nói chẳng khác nào một quả bom được tung ra.

Thấy lớp học ồn ào như chợ vỡ, giáo viên chủ nhiệm đành ra mặt: “Đủ rồi đủ rồi, thừa thời gian để bàn tán nữa hả? Đợi thi xong các cô các cậu muốn nhốn nháo thế nào tôi cũng không can thiệp!”

Chủ nhiệm lớp là một cô giáo trẻ dạy môn tiếng Anh, chừng hai tám tuổi. Cô đeo chiếc kính cận gọng màu xanh lam nhã nhặn, thoạt nhìn có vẻ dễ gần. Dù sao cũng là giáo viên ở một thành phố lớn, có kiểu học trò nào chưa từng dạy qua, có tình huống nào chưa từng được gặp? Huống hồ cô giáo còn trẻ như vậy, đương nhiên sẽ không nghiêm trọng hóa vấn đề tình cảm học đường.

Trong lớp không còn thừa chỗ, Nguyễn Tô Mạch được xếp vào ngồi chiếc bàn phụ kê thêm gần cuối lớp, cách vị trí của Cố An Sênh ba hàng. Xa như vậy nhưng trái tim của Tô Mạch vẫn không chịu ngoan ngoãn quay về nhịp đập bình thường.

Vừa mới bình tĩnh được một chút để chuẩn bị nghe giảng thì Tô Mạch lại bị quấy rầy. Một viên giấy nhỏ nhỏ, trắng trắng lượn một đường cung hoàn hảo trên không trung rồi rơi trúng vào hộp bút của cô. Tô Mạch tưởng ai đó trêu chọc mình, nào ngờ ngẩng đầu lên thì bắt gặp Cố An Sênh đang nhìn cô, tay chỉ về phía mảnh giấy. Tô Mạch ngơ ngác chỉ ngón tay vào người mình như muốn xác định, Cố An Sênh gật đầu sau đó nhanh chóng quay lên trước khi giáo viên kịp phát hiện.

Hồi còn học ở Thập Nhất, thỉnh thoảng Tô Mạch cũng bắt gặp mấy trò tiểu xảo kiểu này trong lớp, thường là của mấy bạn đang thích nhau. Lúc ấy, cô còn cảm thấy vô vị và tẻ nhạt, nhưng không ngờ khi sự việc xảy ra với mình, cô lại thấy ngọt ngào và phấn khích đến vậy.

Đúng thế, làm sao không ngọt ngào cho được? Khi người kia là chàng trai mà cô thầm mến bốn năm trời! Tất cả những điều mà cô từng huyễn tưởng xa xôi bỗng chốc trở nên gần trong gang tấc.

Niềm hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Tô Mạch bối rối không biết phải làm sao. Cô cẩn thận mở mảnh giấy vo tròn kia ra, chỉ có sáu chữ nhỏ xíu tạo thành một câu hỏi.

Ngõ Tịnh Thủy, kẹo Thỏ trắng?

Vừa nhìn, mắt đã ngân ngấn nước.

Thật tốt quá, anh còn nhớ! Thật tốt quá! Cô không nhìn nhầm người!

Cố An Sênh tính tình phóng khoáng nên có nhiều bạn bè, nhưng thân nhất là Chu Gia Ngôn. Tiếp xúc một thời gian, Nguyễn Tô Mạch mới phát hiện ra, Cố An Sênh bây giờ không còn là cậu bé cục cằn năm xưa nữa. Chín chắn, phong độ mới là những tính từ miêu tả đúng về anh lúc này. Anh đã thay đổi rất nhiều, cao hơn, gầy hơn, gương mặt kiên nghị hơn, cười nhiều hơn, chỉ có điều, sự lạnh nhạt cũng tăng lên theo năm tháng. Tô Mạch nghĩ, cái tên Cố An Sênh quả thực là hợp với con người anh.

Chơi với hai người họ một thời gian dài, Tô Mạch càng quan sát càng cảm thấy, ngoại hình của Chu Gia Ngôn thực sự rất “hại nước hại dân”, chỉ có điều cậu ta quá dẻo mép lại hay chơi bời, các bạn nữ tặng quà, cậu ra đều không từ chối. Bao nhiêu sôcôla, bánh gatô các loại, Chu Gia Ngôn đều đem về cho em gái mình xử lý hộ, hiện tại thì đã có thêm Tô Mạch để cậu ta chia sẻ. À không, nên gọi là “san sẻ gánh nặng” thì đúng hơn. Nguyễn Tô Mạch ở nội trú, đồ ăn trong căng tin trường cực kỳ khó nuốt, khi các bạn liên tục gầy đi thì cô lại tăng cân. Cũng may, xương cô nhỏ nên nhìn không đến nỗi béo lắm.

Dù đã lớn, Tô Mạch vẫn yêu tha thiết món kẹo Thỏ trắng, vì thế Chu Gia Ngôn hay gọi cô là “Kẹo Sữa”.

Thi thoảng dưới vòm trời xanh trong, giữa chốn đông người, Chu Gia Ngôn lớn tiếng hét biệt danh của cô: “Kẹo Sữa!”.

Tô Mạch lúc ấy cũng sẽ có những biểu hiện mà lứa tuổi này nên có: hờn dỗi, không đáng yêu nhưng lại mang một vẻ thú vị riêng biệt. Cố An Sênh thông thường sẽ chỉ đứng bên cạnh yên lặng nhướng mày.

Từ khi mười ba tuổi gặp được Cố An Sênh, Tô Mạch đã hình thành thói quen viết nhật ký. Tuy rằng mấy năm qua, cô chỉ viết những mẩu chuyện vụn vặt, nhưng cô không muốn quên đi cảm giác của mình dành cho Cố An Sênh vào từng thời điểm, không biết mười năm sau, thậm chí mấy chục năm sau, cô có còn nhớ rõ những cảm xúc ấy hay không. Cô nghĩ, nếu thật sự cô quên đi, thì vẫn có dấu vết của thời gian giúp cô nhớ lại. Giống như sự xuất hiện của cô gái bướng bỉnh và lương thiện tên Lập Hạ kia, cô ấy bước vào cuộc sống của cô thế nào, cô đã không còn nhớ rõ nữa.

Cạnh trường có một quán ăn nhanh nhỏ nằm khiêm tốn giữa những cửa hiệu sang trọng. Trên tường, từng mảng sơn tróc ra, để lộ ra lớp xi măng xám xịt. Chủ quán là một đôi vợ chồng ngoài bốn mươi tuổi, tính tình cởi mở. Tô Mạch đến lần đầu tiên liền thích ngay món ăn năm hào một bát của quán, những viên đồ ăn nhỏ nhỏ giống con nòng nọc vừa bỏ vào miệng đã vội tan ra. Sau này có vài lần khi Chu Gia Ngôn và Cố An Sênh chơi bóng rổ xong, cô cùng hai người họ đến đây ăn, cũng đều gọi món này. Về sau cô mới biết tên gọi của nó là tôm lạnh[*]. Tô Mạch thích nhất là ngồi đối diện nhìn Cố An Sênh ăn. Anh ăn rất nhanh, bộ dạng hệt như một đứa trẻ con, khác hẳn với lúc anh ở trong trường luôn tỏ ra lạnh lùng và khó gần đối với tất cả các cô bạn học khác.

[*] Tôm lạnh là món ăn vặt rất phổ biến ở Trùng Khánh, Tứ Xuyên, Nghi Xương Hồ Bắc,… nó được chế biến bằng cách cho bột gạo loãng lên bếp đun và khuấy đều thành dạng sệt, sau đó dùng thìa nhỏ từng giọt bột gạo dạng sệt vào trong nước lạnh, vì nó có hình dạng đầu to đuôi mảnh hơi giống con tôm nên món này có tên là tôm lạnh. Món này được ăn kèm với nước đường, là một món ngọt cực kỳ thanh mát dùng để giải khát trong những ngày hè oi ả.

Là vì không thích nên mới cố tình giữ khoảng cách ư?

diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Tô Mạch nghĩ, biết đâu có một ngày cô cũng sẽ gia nhập vào hàng ngũ kia, tìm cách lấy lòng Cố An Sênh, tìm hiểu anh thích gì, ghét gì, thậm chí còn lập hẳn một tập hồ sơ lý lịch về anh. Chỉ mới nghĩ thế thôi cô đã thấy thầm vui rồi, nhưng trong lòng cô không tránh khỏi có chút chua xót. Người ta trí ít còn có dũng khí để bày tỏ, cô thì ngay đến cái danh “yêu thầm” cũng trở nên quá xa vời.

Chẳng bao lâu, chủ quán đồ ăn nhanh đã quen mặt ba người. Thỉnh thoảng, Chu Gia Ngôn sẽ đứng từ xa vẫy tay với bác chủ quán để mua hàng. Tô Mạch mỗi lần tới ăn cũng được bác gái niềm nở mời: “Mạch Mạch phải không? Ăn nhiều vào nhé, thiếu bảo bác lấy thêm cho!”.

Mỗi lần như vậy, Tô Mạch đều nhớ tới mẹ mình. Khi bố cô chưa qua đời, mẹ cô cũng là một người phụ nữ nhã nhặn, dịu dàng với giọng nói ngọt ngào. Lúc cô học ở nhà trẻ Hoa Hồng, mẹ thường hay nựng má cô và nói: “Kẹo Ngọt của mẹ nhất định sẽ có tương lại xán lạn!”. Lúc cô lười biếng, mẹ sẽ nói: “Tô Mạch, con mà không chịu làm bài tập thì mẹ sẽ nổi giận đấy, từ mai con sẽ không có kẹo ăn đâu!”.

Bàn tay tạo hóa thay đổi thất thường đã bào mòn sự dịu dàng nhỏ nhoi còn sót lại của mẹ.

Tô Mạch lâu lắm rồi không được gặp mẹ, thỉnh thoảng cô vẫn hay nằm mơ về những chuyện trong quá khứ, thấy gương mặt tươi cười đầy mãn nguyện của mẹ. Giật mình tỉnh dậy, cô mới phát hiện nước mắt đã ướt đẫm gối. Cô mong ngóng kỳ nghỉ hè, mong ngóng được về nhà với mẹ.

Về sau, có một lần trường Tường Long Thất và một trường cấp ba khác trong thành phố tổ chức thi đấu giao hữu bóng rổ. Tô Mạch không hiểu môn thể thao này, càng không hiểu vòng đấu loại NBA[*] là gì. Cô chỉ có thói quen đứng bên ngoài sân bóng, cầm áo khoác giúp Cố An Sênh và Chu Gia Ngôn, xem hai người họ hết mình chơi bóng. Kỳ thi đại học đã tới rất gần, trường học quyết định tổ chức thi đấu bóng rổ mục đích là giúp học sinh lớp mười hai có thể thư giãn, gạt bỏ áp lực thi cử. Lúc Lập Hạ xuất hiện, Cố An Sênh vừa chạy vào khu vực ba điểm. Tô Mạch thấy anh ném bóng, vô thức kêu lên: “Yeah!”, vừa dứt lời thì nghe được một giọng châm chọc: “Mê trai!”.

[*]NBA (National Basketball Association): Giải bóng rổ nhà nghề Mỹ.

Cô quay đầu lại, thấy một người rất quen mắt, hóa ra là cô bạn cùng lớp tên Lập Hạ. Tô Mạch áy náy cười, không biết có phải do mình lớn tiếng làm ảnh hưởng tới người khác hay không.
Nhấn Mở Bình Luận