CHƯƠNG 17: GẶP LẠI KIỀU MẠN
Hạ Thiên Tường khẽ cau mày, con trai út nhà họ Hạng ở Mộ Thành Thế Gia?
Anh không quá ngạc nhiên về điều này, biệt thự của Hạng Hạo ở khu Đông Thành chính là lời giải thích.
Nhưng vậy thì đã sao?
“Lập tức gây áp lực cho nhà họ Hạng.”
Quách Đình sửng sốt một chút, nói ngay: “Tổng giám đốc Hạ, chúng ta muốn đánh bại Kiều Thị, không thích hợp lại gây thù với nhà họ Hạng nữa, như vậy công ty…”
“Cho dù có phải đánh cược tất cả tài sản của mình, tôi cũng phải lấy lại tro cốt của vợ tôi.” Hạ Thiên Tường ngắt lời anh ta, giọng điệu kiên quyết.
Tất cả những gì Hạ Thiên Tường làm đều là để ép Hạng Hạo.
Nhà họ Hạng sẽ không tới mức đối đầu với anh chỉ vì tro cốt của một người ngoài.
Quách Đình lặng người vài giây, tại sao người ta luôn phải mất đi rồi mới biết tiếc nuối và trân trọng?
Khi người còn ở đó thì không quan tâm đến, bây giờ đã trở thành nắm tro tàn rồi thì lại bắt đầu cố chấp.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay đây.”
Quách Đình nói xong thì chờ anh cúp máy trước, đợi một hồi lâu cũng không thấy đối phương cúp máy, chỉ nghe ra hơi thở lúc dài lúc ngắn.
“Tổng giám đốc Hạ, anh còn dặn dò gì nữa không ạ?”
“Quách Đình, hình như cậu không có gì để nói với tôi nữa.” Anh lại nói thêm một câu, không ngờ giọng nói còn mang theo cả sự trống trải.
Anh ta nở nụ cười: “Tổng giám đốc Hạ, anh và tôi là quan hệ cấp trên và cấp dưới, anh có gì dặn dò thì nói cho tôi biết.”
“Cậu có còn nhớ lúc đó tôi còn mời cậu đến nhà ăn sủi cảo chứ, sao bỗng chốc đều thay đổi hết thế này?” Cũng không biết anh đang hỏi ai, dường như đang nói chuyện với chính mình.
Lời nói của anh khiến Quách Đình thấy sống mũi cay cay. Đúng vậy, trước đây cũng đã từng là mối quan hệ như bạn bè, rốt cuộc là điều gì đã thay đổi?
“Nói về Lưu Giai Ninh đi. Có phải là rất mỉa mai không? Ba năm gần đây, cậu còn tiếp xúc với vợ tôi nhiều hơn tôi.” Anh mở mui xe nhìn bầu trời đêm đen kịt, trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn.
Quách Đình im lặng.
Đầu dây bên kia, Hạ Thiên Tường cười: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nghe nhiều hơn về cô ấy. Khi ở bên nhau không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại muốn biết thêm về cô ấy từ cậu, cô phải là rất vô lý không?”
Anh biết rằng bây giờ mình có làm gì thì cũng đã muộn, nhưng anh vẫn muốn biết trong ba năm qua Lưu Giai Ninh đã sống như thế nào khi mình còn mải chơi bời ở bên ngoài.
Quách Đình đã đi theo họ bắt đầu từ khi họ còn hai bàn tay trắng, ba năm nay sếp ăn chơi, cũng là Lưu Giai Ninh thường xuyên gọi anh ta tới, hỏi han một vài chuyện liên quan đến Hạ Thiên Tường.
Quách Đình chưa bao giờ nói thật, nhưng cô nhạy cảm thông minh làm sao có thể không nhận ra anh ta đang nói dối, chẳng qua là không vạch trần mà thôi.
Bây giờ sếp muốn nghe, Quách Đình không có lý do gì để im lặng.
Hơn nữa, anh ta đã muốn nói ra những lời này từ lâu, nhưng là bởi vì không có cơ hội nên đều giữ ở trong lòng.
“Tôi nhớ có lần bà chủ đã từng hỏi, rốt cuộc anh đang bận chuyện gì? Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể nói với cô ấy rằng anh vì cô ấy nên mới cố gắng nỗ lực như vậy. Tổng giám đốc Hạ, bây giờ nhớ lại những gì đã nói, tôi vẫn cảm thấy áy náy.”
Khóe mắt Quách Đình hơi nóng lên, tại sao một người phụ nữ dịu dàng đến thế lại ra đi như vậy?
Đừng nói là Hạ Thiên Tường, ngay cả anh ta cũng không thể tin và chưa thể tiếp nhận được.
Anh đột nhiên cất lời: “Tôi biết mọi người nghĩ gì về tôi, bạc tình, đào hoa. Nếu như trên đời có thuốc hối hận, tôi có khuynh gia bại sản cũng phải mua một viên.”
Tiếc là, không có nếu như
Anh ngẩng đầu lên nhìn chiếc máy bay đang bay qua trên bầu trời đêm và lẩm bẩm: “Quách Đình, cậu có tin rằng cô ấy đã đi rồi không? Tôi cảm thấy cô ấy ở ngay bên cạnh tôi…”
“Tổng giám đốc Hạ, xin anh đừng quá đau lòng ạ.” Quách Đình chỉ có thể an ủi như vậy.
Anh cúp điện thoại, cắn chặt đôi môi tái nhợt, hai mắt toàn là tia máu đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!