CHƯƠNG 4: TÔI LÀM SAO MÀ BIẾT CHƠI ĐÙA NHƯ ANH
Cả một tuần rồi mà Hạ Thiên Tường vẫn không trả lời tin nhắn, cũng không về nhà. Lưu Giai Ninh không hiểu được suy nghĩ của anh, cũng không muốn nghĩ đến, chỉ là số lần chảy máu mũi ngày càng nhiều, tóc cũng không ngừng rụng. Cảm giác đau đớn truyền đến từ xương tủy khiến cô chỉ có thể mượn rượu giảm đau, dường như cũng có tác dụng để làm tê liệt bản thân. “Cho tôi loại rượu mạnh nhất” Trong quán rượu, Lưu Giai Ninh nhìn những chàng trai cô gái trên sàn nhảy bằng ánh mắt vô hồn.
Cuộc sống tươi trẻ tràn đầy sự cuồng nhiệt vốn dĩ là thứ cô cũng có, phần trước đã đi đến kết cục cuối rồi, phần sau thì dâng tặng hết cho Hạ Thiên Tường, đến bây giờ, cô chỉ còn lại một thân xác sắp mục nát.
Lưu Giai Ninh cong môi cười một tiếng, uống cạn rượu trong ly, vừa định gọi thêm ly nữa thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cô Lưu, cô thật sự không muốn sống nữa sao?” Hạng Hạo trầm giọng nói, anh ta không ngờ hiếm khi ra ngoài một lần mà lại gặp đúng bệnh nhân của mình.
Lưu Giai Ninh hơi ngạc nhiên: “Bác sĩ Hạng, sao anh lại ở đây?”
Hạng Hạo lạnh lùng nhìn cô, trong suy nghĩ của anh thì Lưu Giai Ninh không được xem là một người phụ nữ tốt.
Dường như Lưu Giai Ninh cảm nhận được suy nghĩ của anh ta, có lẽ là do bầu không khí quá sôi động hoặc có lẽ là do men say của rượu khiến cô mất đi sự trầm tĩnh vốn có mà đã bắt đầu ba hoa nói chuyện.
“Tôi biết anh không thích tôi, nói thật, tôi cũng thấy chán ghét bản thân mình như vậy! Nhưng tôi hận, tôi khó chịu! Tôi và chồng tôi ở bên nhau chín năm, kết quả thì sao? Anh ấy có con với người phụ nữ khác, còn tôi thì sắp chết vì bệnh, có lẽ đây là báo ứng, không nghe lời khuyên của trưởng bối, cứ đi tin vào tình yêu đáng chết kia. Cho nên trong lúc tức giận tôi đã đề nghị ly hôn rồi, bác sĩ, anh nói xem có phải tôi rất đáng chết không?” Hạng Hạo mím môi, không ngờ rằng mình lại nghe được những lời này.
Lưu Giai Ninh nhìn anh ta, ánh mắt tràn ngập đau khổ: “Bác sĩ, tôi không muốn chết, tôi thật sự không có mặt mũi đi gặp ba mẹ đã qua đời của mình, nhưng tôi lại không thể sống, bởi vì tôi không có tiền, anh có biết không? Tôi không sợ hóa trị, nhưng tôi không có tiền làm hóa trị..”
Cô nằm trên quầy rượu, không nhịn được khóc to, lúc này, lòng tự trọng mà cố gắng gượng tạo dựng lên đều sụp đổ hết.
Hạng Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt u ám, không nhịn được hít sâu một hơi: “Tất cả đều sẽ có cách giải quyết, chỉ cần cô nói với tôi là cô muốn sống”
Hạ Thiên Tường dừng xe dưới lầu, nghĩ đến tin nhắn Lưu Giai Ninh gửi, lại cảm thấy tức giận.
Rốt cuộc thì Lưu Giai Ninh vẫn chẳng hề để tâm đến anh nên mới tùy tiện nói ly hôn như thế. Chẳng lẽ là vì anh ở bên ngoài chơi bời có chút quá đáng sao?
Hạ Thiên Tường hạ kính xe xuống, hít một hơi thuốc lá, anh chỉ là ham mới mẻ một chút chứ chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với Lưu Giai Ninh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!