Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyền kỳ Lạc Vương Phi

Lạc vương phủ – Khê viên.

Lạc Mộng Khê ngồi trên giường lớn làm quần áo, Nam Cung Quyết nằm ở trên giường, đầu gối trên hai chân Lạc Mộng Khê, tay cầm quyển sách, nhưng lại không thể tập trung.

Gối đầu trên hai chân Lạc Mộng Khê cực kì thoải mái, da thịt thơm thơm, mùi hoa khương dã thản nhiên bay vào trong mũi, Nam Cung Quyết có chút tâm phiền ý loạn, nhưng Đường đại phu đã nói, hắn không thể không vận công cưỡng chế dục vọng.

“Nam Cung Quyết, ban ngày khi giúp Lam Linh Nhi lựa chọn đồ cưới, trong lúc vô tình lại biết được nàng ta là từ khách sạn xuất giá, vì cấp cho nàng ta chút thể diện, ta để nàng ta ngày hai mươi lăm chuyển đến Lạc vương phủ, từ Lạc vương phủ gả đi, không biết ý chàng như thế nào?”

Lạc Mộng Khê một bên làm quần áo, một bên trưng cầu ý kiến Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết xoay người, ở trong lòng Lạc Mộng Khê tìm tư thế thoải mái, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên trang sách.

“Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ, loại việc nhỏ này, nàng làm chủ là tốt rồi, không cần hỏi ý kiến ta”. Lạc vương phủ cũng rất lâu không có việc vui.

“Vậy chuyện này quyết định như thế đi, ngày mai ta sai Nhạc Địch đi chuẩn bị một chút”. sự tình đã xong, Lạc Mộng Khê dời đề tài: “Gần đây kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, người của chàng có tra ra sự tình gì đặc thù hay không?”

“Ta phái người điều tra, hồi báo kinh thành hết thảy đều bình thường”. Đương nhiên có người lén hoạt động, đó là không thể tránh được.

“Ban ngày, ta ở trên đường gặp Lạc Thải Vân, nàng nói bóng nói gió, hỏi thăm thân phận Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, ba người bọn họ, có thể nhận thức nhau hay không?”

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thải Vân không hề thay đổi, khóe miệng Lạc Mộng Khê kéo lên: một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tính cách Lạc Thải Vân thật sự là đại biến…

“Cũng có thể đi”. Nam Cung Quyết không chút để ý: Ba người bọn họ nhận thức cùng nàng có quan hệ gì, Lạc Thải Vân, Phương Mặc, Lam Linh Nhi, ở trên địa bàn của bổn vương, dậy không nổi sóng gió.

“Lạc Thải Vân gần nhất tính cách chuyển biến, tuy rằng nàng ta không quyền không thế, nhưng nếu nàng ta tìm được người thích hợp hợp tác, đối với chúng ta vẫn là có chút ảnh hưởng…”

“Đám người Đại phu nhân, Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, Lạc Tử Hàm có tin tức gì hay không?”

Nam Cung Quyết đem sách vở ném tới trên bàn ở giữa phòng: “Mộng Khê, cả một buổi tối, đều nghe thấy nàng nói chuyện của người khác, vì sao không nói đến ta và tiểu bảo bảo?”

“Ba người chúng ta đều ở chung một chỗ, có cái gì để hỏi, ngược lại là chuyện những người đó vừa mới xảy ra, bọn họ là địch nhân của chúng ta, chỉ cần một ngày không trừ bọn họ, chúng ta liền không thể có được ngày bình an”.

hiện tại cuộc sống mặc dù bình tĩnh, nhưng đại địch còn đó, nếu không mau chóng tiêu diệt, để cho bọn họ có cơ hội trở mình, ta và chàng đừng mơ tưởng có được ngày tháng yên bình, ta đây chỉ là phòng ngừa hậu hoạn khi chưa xảy ra.

“Đêm đã khuya, ngủ đi”. Nam Cung Quyết ngồi dậy, đem quần yếm trong tay Lạc Mộng Khê tiếp nhận, trước sau nhìn nhìn: “Nàng làm quần áo thủ pháp càng ngày càng thuần thục rồi, châm pháp so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều”.

không lâu sau sẽ đuổi kịp và vượt qua Băng Lam, đến lúc đó ta mặc quần áo do nàng làm xuất môn, cũng không có người cười nhạo châm pháp khó coi.

“Đó là đương nhiên, Lạc Mộng khê ta học này nọ luôn rất nhanh”. Ở hiện đại, Lạc Mộng Khê chưa từng cầm kim nay vá, sau khi đến cổ đại cũng là lần đầu tiên làm qua, động tác đương nhiên có chút vụng về.

Bất quá, nàng rất thông minh, lại chăm chỉ, chỉ mới hai ngày, châm tuyến đã rất tinh mịn làm cho Băng Lam cảm thấy rất ngạc nhiên, liên tục tán thưởng nàng là một thiên tài.

Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê nằm xuống, đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vào trong ngực: “Mộng Khê, chờ thủ pháp của nàng thành thạo, nàng liền làm cho ta một bộ quần áo đi”. Mặc quần áo Mộng Khê tự tay làm, khẳng định phi thường thoải mái.

Mộng Khê vẫn lấy quần áo cho xú tiểu tử chưa xuất thế kia để luyện tập, bổn vương nhưng sẽ là người đầu tiên mặc quần áo do Mộng Khê làm, nếu so sánh, bổn vương so với xú tiểu tử kia may mắn hơn.

“Được rồi, chờ thủ pháp của ta có thể vào được mắt xanh của Lạc vương gia chàng, ta liền làm quần áo cho chàng”. hiện tại châm pháp của nàng còn có chút xấu xí, nếu làm quần áo, thật sự không nên làm quần áo cho Nam Cung Quyết mặc.

Bóng đêm càng sâu, Lạc Mộng Khê nằm ở trong lòng Nam Cung Quyết, nhắm hai mắt lại, trong mũi ngửi mùi đàn hương quen thuộc trên người Nam Cung Quyết, ý thức dần dần mơ hồ.

Mà Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng khi ngủ say, lại hoàn toan không buồn ngủ, trong cơ thể dục vọng dâng trào, nhưng lời cảnh cáo của Đường đại phu không ngừng quanh quẩn bên tai, Nam Cung Quyết lại không thể phóng túng như lúc trước, trong lòng thở dài, đồng thời vận công cưỡng chế dục vọng.

Lạc Mộng Khê ngủ thật ngọt ngào, dung nhan điềm tĩnh, trên da thịt bóng loáng, tinh tế lại lộ ra trắng hồng, tựa như một trái táo ngon miệng, làm cho người ta nhịn không được muốn hung hăng cắn một ngụm.

Ánh mắt khép hờ, hai hàng lông mi thật dài giống như hai cây quạt nhỏ, in bóng thật dài ở trên mí mắt, cái mũi khéo léo, môi anh đào đỏ tươi khẽ nhếch giống như trái anh đào thơm ngọt chờ người đến nhấm nháp.

Đối mặt với dụ hoặc như vậy, khí huyết sôi trào Nam Cung Quyết khó lòng mà nhịn được, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: Chỉ hôn một chút, một chút là tốt rồi.

Mà khi hắn hôn xuống cánh môi mềm mại, ngọt ngào của Lạc Mộng Khê, một cỗ điện lưu nháy mắt truyền khắp toàn thân, càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên, hứa hẹn vừa rồi của chính mình, đã bị hắn ném lên chín tầng mây.

Trong mông lung, Lạc Mộng Khê thở không nổi, trong miệng tràn ngập hương vị quen thuộc, không cần động não nàng cũng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

không hờn giận mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, ánh vào mí mắt, quả nhiên là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, quay đầu tránh đi nụ hôn của Nam Cung Quyết:

“Nam Cung Quyết, cục cưng không chịu nổi chàng ép buộc như vậy”. Tối hôm qua vừa mới…Nam Cung Quyết thật đúng là sắc tâm không thay đổi, không thể chống lại dụ hoặc…lúc này nàng không hề dụ hoặc hắn….là chính hắn kìm lòng không nổi.

Nam Cung Quyết dừng lại động tác, nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê, không tiếng động thở dài: “Ta biết”. Đều tại xú tiểu tử kia, hại bổn vương phải nhẫn nhịn.

“Ngủ đi”. Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê ôm chặt vào trong ngực, vùi đầu trong cổ thơm ngát của Lạc Mộng Khê, trong mũi thản nhiên mùi hoa khương dã, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ, lại không biết vì sao, hắn không những không ngủ được, ngược lại dục vọng trong cơ thể lại càng ngày càng mãnh liệt, độ ấm trên thân cũng càng ngày càng cao.

“Nam Cung Quyết, chàng hay là…” đi tắm nước lạnh đi. hiện tại trời lạnh, tắm nước lạnh đối với thân thể không tốt, nhưng Nam Cung Quyết võ công cao cường, tắm nước lạnh nhiều nhất chỉ làm hắn bị một chút mạo cảm, khó chịu vài ngày.

Nếu hắn không đi, lấy bộ dáng hiện tại của hắn, tùy thời đều có thể khó kiềm chế bản thân, nếu hắn thật sự nhịn không được, vậy cục cưng có thể bị nguy hiểm.

“Năng lực tự kiểm soát của ta tốt lắm, không có việc gì”. Từ cổ truyền đến thanh âm rầu rĩ của Nam Cung Quyết, hơi thở không ngừng phun trên cổ Lạc Mộng Khê, ngứa, muốn ngủ lại ngủ không được.

Nam Cung Quyết, chàng cái dạng này, ta như thế nào ngủ? sẽ không phải muốn ta thức đến hừng đông đi.

Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ biện pháp ngủ, tiếng hô của Bắc Đường Diệp từ ngoài cửa vang lên: “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết…mau ra đây…có đại sự…”

“Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ”. Tuy nói như vậy, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hô gấp gáp của Bắc Đường Diệp, Nam Cung Quyết cũng không chần chừ, nhanh chóng ngồi dậy, mặc quần áo vào.

Bắc Đường Diệp mặc dù luôn thích không có chuyện thì đi gây chuyện, nhưng khi nói đến chính sự hắn sẽ luôn không nói dối, huống chi, hiện tại lại là thời kì đặc thù, mỗi khắc, mỗi giây đều có khả năng sẽ phát sinh biến cố lớn, cho nên, Nam Cung Quyết cũng không dám trì hoãn thời gian.

“Mộng Khê, nàng trước ngủ đi”. Nam Cung Quyết mặc quần áo xong, giúp Lạc Mộng Khê kéo chăn, trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn: “Ta đi xem là chuyện gì xảy ra”.

Lạc Mộng Khê không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu: Lúc này truyền đến tin tức, khẳng định rất khẩn cấp, hơn nữa, nghe ngữ khí vội vàng của Bắc Đường Diệp, khẳng định là đã xảy ra chuyện rồi, kinh thành này, thật sự là càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng rối loạn.

“Bắc Đường Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Quyết ngữ khí ngưng trọng, nhưng vẫn rất trầm ổn.

“Là như vậy, vừa rồi, bổn hoàng tử nhận được bồ câu đưa tin của phụ hoàng, Kì Thiên…”

Thanh âm nói chuyện của Bắc Đường Diệp và Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, cũng càng lúc càng nhỏ, Lạc Mộng Khê nghe không rõ, tiếng bước chân hai người càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất vô tung.

Lạc Mộng Khê biết, hai người bọn họ là đi thư phòng đàm luận sự tình, vô cùng có khả năng, còn có thể đem những tinh anh mà mình bồi dưỡng đều triệu tập lại đây, cùng thương lượng đại sự.

Nam Cung Quyết đi rồi, Lạc Mộng Khê cũng hoàn toàn không buồn ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được: Bắc Đường Diệp rốt cuộc mang đến tin tức gì, lại có thể làm cho Nam Cung Quyết luôn luôn đem mọi chuyện giấu trong lòng, coi trọng như vậy.

không biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê lơ đãng xoay người, trông thấy ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng: Thời gian trôi qua thật nhanh, trời đã sáng, không biết Nam Cung Quyết xử lí chuyện tình như thế nào.

Lạc Mộng Khê đang muốn đứng dậy đi thăm dò xem, trong viện vang lên tiếng bước chân quen thuộc, ngay sau đó cửa phòng bị người đẩy ra, thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết đi vào, sắc mặt ngưng trọng, mâu quang sâu thẳm.

Theo Nam Cung Quyết tiêu sái đến gần, hơi lạnh cũng theo đó mà vào, Lạc Mộng Khê ngồi dậy: “Nam Cung Quyết, xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Quyết ngồi vào trên giường, mâu quang càng ngưng càng sâu: “Thám tử trà trộn vào Kì Thiên quốc, đánh cắp bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên, không lâu, thám tử đã bị bắt, bản đồ phân bố binh lực cũng đã lấy lại, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ thám tử kia vô cùng thông minh, đem bản đồ phân bố binh lực vẽ lại một bản…”

“Kì Hoàng dùng bồ câu đưa tin, là muốn các chàng hỗ trợ tìm lại bản đồ phân bố binh lực được thám tử vẽ lại kia”. Khó trách hôm qua Bắc Đương Diệp lại lo lắng như vậy, đây đúng là đại sự.

Bản đồ phân bố binh lực là bí mật lớn của một quốc gia, nếu bản đồ phân bố binh lực rơi vào trong tay địch nhân, bọn họ lựa chọn nơi binh lực mỏng nhất mà xuất chiến, một khi lỗ hổng được mở ra, toàn bộ quốc gia liền nguy cơ.

Bản đồ phân bố binh lực bị trộm, binh lực càng không thể tùy ý điều động, nếu không chẳng phải là không đánh đã khai, hướng người khác nói rõ, binh lực của mình chỗ nào mạnh chỗ nào yếu.

“Theo như thám tử kia khai, bản đồ phân bố binh lực đã bị mang ra Kì Thiên, mà khi bọn họ tiếp tục thẩm vấn muốn biết tột cùng đã mang đi nơi nào, thám tử kia liền uống thuốc độc tự sát…”

“Là thám tử nước nào, lại to gan như vậy, như thế âm hiểm, như thế ngoan độc”. nói cho người khác biết bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên đã bị mang ra ngoài, là muốn làm cho đám người Kì Hoàng bối rối, lúc này uống thuốc độc tự sát, manh mối cũng liền bị chặt đứt, làm cho đám người Kì Hoàng trong lòng kinh hoảng.

Bản đồ phân bố binh lực còn ở trong quốc gia liền hoàn hảo, có thể đóng các cửa thành, chậm rãi điều tra, khả năng tìm ra bản đồ phân bố binh lực rất lớn, nhưng một khi bản đồ phân bố binh lực đã ra khỏi Kì Thiên, Kì Hoàng là hữu tâm vô lực, không thể nào xắp xếp tra ra…

“Tây Lương” Nam Cung Quyết cởi áo khoác, nằm vào trong chăn gấm, ngửi được hương hoa khương dã quen thuộc làm cho lo lắng trong lòng hắn thoáng dịu đi một chút.

“thì ra là thế, thám tử Tây Lương quốc và chủ tử bọn họ Hạ Hầu Thần đều giống nhau, đủ kiêu ngạo, đủ âm hiểm, cũng đủ ngoan độc”.

Càng đủ vô sỉ, không quản tốt chính quốc gia của mình, suốt ngày nghĩ chiếm đoạt, thâu tóm địa bàn người khác, dã tâm bừng bừng, vĩnh viễn cũng không thấy đủ.

Lạc Mộng Khê cũng nằm lại trên giường, tiến vào trong lòng Nam Cung Quyết, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm thân thể Nam Cung Quyết đang lạnh như băng: Nam Cung Quyết có phải hay không đã đứng bên ngoài cả một đêm, bằng không thân thể làm sao có thể lạnh như vậy.

“Thực xin lỗi, làm nàng lạnh rồi”. Nam Cung Quyết không muốn làm cho Lạc Mộng Khê bị nhiễm lạnh, nhưng Lạc Mộng Khê lại dựa vào hắn, hắn không thể đẩy nàng ra, hơn nữa, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không ôm mới là đứa ngốc.

“Đừng nói lời khách sáo như vậy, chúng ta là vợ chồng”. Lạc Mộng Khê đem đầu gối lên trên ngực Nam Cung Quyết: sự tình càng ngày càng phức tạp.

Thám tử thật đáng giận, thật sự là thông minh, hại bọn ta một phen tốn sức tìm kiếm bản đồ phân bố binh lực.

“Bản đồ phân bố binh lực lưu lạc đến quốc gia nào?. Nếu là Tây Lương, Nam Cung Quyết không phải là bất lực rồi sao.

“Hẳn là Thanh Tiêu”. Nam Cung Quyết nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Lạc Mộng Khê, một cỗ xúc cảm bất đồng truyền vào trong tay: Lại là ‘trên biển hoa’…Trực tiếp không nhìn, khẽ vuốt lên tóc nàng.

“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Bản đồ phân bố binh lực là do thám tử Tây Lương quốc trộm được, vì sao sau khi ra khỏi Kì Thiên, lại tránh gần tìm xa, trước đến Thanh Tiêu, mà không phải trực tiếp về Tây Lương.

“Bởi vì Hạ Hầu Thần đang ở đây, thám tử do hắn phái ra, lấy được thứ hắn muốn, bọn họ tự nhiên là đến Thanh Tiêu giao cho Hạ Hầu Thần”.

Huống chi, biên giới Kì Thiên lại đang giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Tây Lương, nếu những người đó dám trực tiếp cầm bản đồ phân bố binh lực hồi Tây Lương, phỏng chừng đã sớm bị người của Kì Thiên bắt được.

Bản đồ phân bố binh lực, căn bản là đã ra ngoài hay vẫn còn trong nước.

“Kinh thành gần đây có phải có rất nhiều người lạ mặt vào thành hay không?” Bản đồ phân bố binh lực ở trong này, Tây Lương cùng Kì Thiên đều phái người tới đây.

“Đúng vậy, chỉ trong ngày hôm qua, đã có hơm trăm gương mặt xa lạ”. Kinh thành phồn hoa, các lộ thương nhân tập hợp, có thêm vài gương mặt xa lạ cũng không có gì kì quái, nhưng hiện tại lại là thời kì phi thường nhạy cảm, không thể không phòng bị, mỗi một gương mặt xa lạ đều đáng hoài nghi.

Chính là, trong một ngày có tới hơn trăm người, một thời gian nữa, những gương mặt xa lạ còn có thể gia tăng, phải như thế nào điều tra.

“Nam Cung Quyết, chàng tính điều tra chuyện bản đồ phân bố binh lực như thế nào?”, mò kim đáy bể, không phải là phương pháp tốt a.

“Sai người theo dõi Hạ Hầu Thần cùng thân tín bên cạnh hắn”. Nam Cung Quyết đôi mắt hơi trầm xuống: “Người nọ mang theo bản đồ phân bố binh lực, muốn giao cho Hạ Hầu Thần, phải cùng Hạ Hầu Thần hoặc thân tín bên cạnh hắn tiếp xúc, chỉ cần theo dõi sát bọn họ, liền có thể tìm được người kia”.

Kinh thành mỗi ngày lui tới nhiều người như vậy, nếu muốn tường tận sắp xếp tra ra, thực sự là không có nhiều nhân lực, vật lực như vậy, còn lãng phí thời gian.

“Biện pháp này xác thực không sai”. Nam Cung Quyết thực thông minh, không có chọn phương pháp cặn kẽ điều tra.

Lạc Mộng Khê tối hôm qua một đêm không ngủ, Nam Cung Quyết đã trở lại, sau khi nói cho nàng chuyện này, nàng thế nhưng bị buồn ngủ đánh úp lại, trong lúc không hay biết, nằm trong ngực Nam Cung Quyết ngủ say.

Trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Nam Cung Quyết đang mải suy nghĩ cũng bị kéo trở lại, cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của Lạc Mộng Khê, cùng với ‘trên biển hoa’ màu sắc cùng với tóc không khác là mấy, trong mắt thâm thúy lóe lên nồng đạm sủng nịnh: Nếu cuộc sống của chúng ta cứ tiếp tục như vậy, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Trong đoạn thời gian này, các đạo nhân mã đều không có động tĩnh gì, kinh thành nhìn thì như yên ả, kì thực sóng ngầm mãnh liệt, thế lực khắp nơi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.

Ngày hai mươi lăm giờ tí, Nam Cung Quyết có việc gấp cần xử lí còn chưa về, Lạc Mộng Khê nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Kinh thành thế cục càng ngày càng hỗn loạn, chỉ vài ngày trôi qua, thế nhưng không có người cùng Hạ Hầu Thần liên hệ, xem bộ dáng Hạ Hầu Thần khí định thần nhàn, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, chẳng lẽ hắn đối với bản đồ phân bố binh lực là có nắm chắc.

Bản đồ phân bố binh lực hẳn là còn chưa đến tay hắn, nếu không, hắn đã có thể tìm thời gian lặng lẽ rời đi, kể từ đó Nam Cung Quyết cũng không có biện pháp đối với hắn.

không biết người của Nam Cung Quyết đem mọi chuyện điều tra như thế nào? Lạc Mộng Khê xoay người hướng ra phía ngoài, tâm tình vô cùng buồn bực.

Ngày mai chính là đại hôn của Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi, Lam Linh Nhi đã đến ở trong vương phủ, Nhạc Địch có phái thị vệ bảo hộ nàng ta, tuyệt đối không để cho nàng ta gặp chuyện không may, chỉ mong ngày mai đại hôn sẽ không xảy ra chuyện gì không hay.

Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang chìm trong suy nghĩ, giấy trên ô cửa sổ bị người lặng yên không tiếng động mở ra một chút, một ống trúc chậm rãi tiến vào, một luồng khói trắng chậm rãi bị thổi vào phòng.

không biết vì sao, đang lâm vào trong trầm tư Lạc Mộng Khê đột nhiên nhảy dựng lên, cổ tay vừa chuyển nắm chặt bảo kiếm trên đầu giường trong tay, đồng thời thân ảnh yểu điệu đã đi đến bên cửa sổ, bàn tay mềm khẽ nhấc, từ phía trong đâm ra bên ngoài cửa sổ…

“A”. một tiếng thở mạnh đau đớn truyền ra, Lạc Mộng Khê khóe miệng giơ lên một tia ý cười chào phúng, đột nhiên rút ra bảo kiếm, máu tươi vẩy ra, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập: “Có thích khách”.

“Vương phi không sao chứ?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của Nhạc Địch, Lạc Mộng Khê cầm lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau đi vết máu trên bảo kiếm: “Ta không sao, đưa hắn dẫn đi, nghiêm hình tra khảo”.

“Dạ, vương phi”. Nhạc Địch thanh âm đột nhiên biến đổi: “Đưa hắn vào đại lao, vô luận dùng biện pháp gì, đều phải tra ra chủ mưu phía sau màn”.

“Thuộc hạ tuân lệnh”. Trong lời nói của Nhạc Địch là cho bọn thị vệ quyền hạn: Vô luận dùng biện pháp gì, chỉ cần có được tin tức chúng ta muốn là được, cho dù có chết cũng không sao, chúng ta chỉ cần tin tức.

Bọn thị vệ đem ngoài phòng sửa sang lại, lại bằng tốc độ nhanh nhất đem cửa sổ sửa tốt, rất nhanh rời khỏi Khê viên, Lạc Mộng Khê đem bảo kiếm chà lau xong để lại chỗ cũ, lại nằm lên trên giường nghỉ ngơi.

không biết qua bao lâu, trên giường truyền đến tiếng hít thở đều dều, một thân ảnh màu đen từ nóc nhà đứng lên, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, vận dụng khinh công rất nhanh rời đi.

Ngay sau khi thân ảnh màu đen biến mất không thấy, nguyên bản đang ngủ say Lạc Mộng Khê đột nhiên mở mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng cùng khinh thường:

Xem ra ngươi thông minh, không có tìm ta gây phiền toái, nếu không phải thấy ngươi còn có chút tác dụng, vừa rồi ta cũng sẽ không tha cho ngươi, đều giết.

Lạc vương phủ đề phòng sâm nghiêm, người bình thường căn bản không thể tiến vào, vừa rồi hắc y nhân có thể đi vào Khê viên mà không bị ai phát hiện, hoặc là tuyệt thế cao thủ, hoặc chính là người trong Lạc vương phủ.

Trong đó một hắc y nhân ngay cả một chiêu của Lạc Mộng Khê còn không tránh được, tuyệt đối không có khả năng vượt qua được các trạm gác ngầm trong vương phủ mà lẻn vào, hắc y nhân đứng ngoài bị Lạc Mộng Khê phát hiện tung tích, võ công cũng không phải rất cao.

Cho nên loại khả năng thứ nhất có thể bài trừ, hai người này là người trong vương phủ, về phần bọn họ là ai, suy nghĩ một chút liền biết, mọi việc đêm nay đã rõ: Đại hôn ngày mai, tuyệt đối sẽ không yên bình.

Ngày hai mươi sáu, đúng là ngày tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, bầu trời màu lam sáng sủa như vừa được tẩy sạch.

Trong Lạc vương phủ nơi nơi đều là màu đỏ, toàn bộ vương phủ chìm trong không khí vui mừng, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê dùng xong bữa sáng, Nam Cung Quyết đi thư phòng cùng Bắc Đường Diệp thương nghị chính sự, Lạc Mộng Khê đi khách phòng chỗ Lam Linh Nhi ở xem xét tình huống.

Giờ lành chưa tới, Lam Linh Nhi quần áo giá y đỏ thẫm ngồi trước gương, đáy mắt không có chút nào vui sướng, tùy ý người săn sóc dâu ở trên mặt mình vẽ loạn, giống như khối thân thể này không phải là của nàng.

Dáng người yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo thật xứng với giá y đỏ thẫm, quyến rũ như thiên tiên hạ phàm, làm cho người ta vừa thấy liền không thể rời đi tầm mắt.

không hổ là giáo chủ ngũ độc giáo, khí chất cùng thiên kim danh môn chính phái hoàn toàn tương phản.

“Vương phi”. một nha hoàn thấy Lạc Mộng Khê cúi người hành lễ, những nha hoàn khác đang bận rộn cũng đều dừng lại động tác trong tay, hướng Lạc Mộng Khê cúi người: “Tham kiến vương phi”.

“không cần đa lễ, mọi người đều làm việc của mình đi”. Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng cười, chậm rãi đi về phía Lam Linh Nhi.

Lam Linh Nhi sau khi biết được Lạc Mộng Khê đi vào, liền cho người chăm sóc dâu lui xuống, bước nhanh đi hướng Lạc Mộng Khê, nguyên bản trên khuôn mặt không chút thay đổi lập tức tràn đầy ý cười: “Vương phi như thế nào lại rảnh rỗi tới đây?”

“Đến xem Lam cô nương chuẩn bị như thế nào”. Lạc Mộng Khê không dấu vết né qua bàn tay Lam Linh Nhi đang muốn nắm lấy tay nàng, Lam Linh Nhi tự nhiên cảm thấy xấu hổ: “Tối qua Lam cô nương ở trong này có quen không?”

“Đa tạ vương phi quan tâm, tối qua Linh Nhi ngủ thực ngon”. Lam Linh Nhi thản nhiên trả lời, Lạc Mộng Khê không tiếng động cười lạnh: Nếu hắc y nhân kia không bị ta gây thương tích, ngươi sẽ không ngủ ngon như vậy.

Lạc Mộng Khê ở trong phòng đánh giá: “Đây là khách phòng, bố trí không được đầy đủ, ủy khuất Lam cô nương”.

“Vương phi sao lại nói như vậy, vương phi để cho Linh Nhi từ Lạc vương phủ xuất giá, Linh Nhi đã muốn vô cùng cảm kích”. Lam Linh Nhi lễ phép nói lời cảm tạ, lấy ra một cái hòm đưa đến trước mặt Lạc Mộng Khê: “Vương phi, đây là lễ vật Linh Nhi chuẩn bị cho vương phi, chỉ là một chút thành ý, mong vương phi nhận lấy”.

Lạc Mộng Khê thản nhiên nhìn lướt qua cái hòm, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười khiêm tốn: “Hôm này là ngày Lam cô nương xuất giá, hẳn là Mộng Khê đưa Lam cô nương lễ vật mới đúng, Băng Lam”.

“Dạ, tiểu thư”. Băng Lam tâm thần lĩnh hội, cầm một cái hòm lớn mở ra xem là một cái ngọc như ý hiện lên trong mắt mọi người: “Oa, ngọc như ý thật đẹp”.

Ánh mắt Lam Linh Nhi nhìn phía ngọc như ý có chút tham lam, nàng ta mặc dù xuất thân từ ngũ độc giáo, nhưng loại ngọc như ý thượng đẳng như vậy, nàng ta thật đúng là chưa từng thấy qua.

Bất quá nàng ta dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, nháy mắt đã khôi phục bình thường: “Lễ vật quý trọng như vậy, Linh Nhi không dám nhận”.

“Hôm nay là ngày vui của Lam cô nương, Mộng Khê chỉ là đưa chút lễ vật, Lam cô nương không cần để ý, nhận lấy là tốt rồi”.

Băng Lam khép lại cái hòm, đem hòm giao cho Lam Linh Nhi, đồng thời tiếp nhận hòm trong tay Lam Linh Nhi, nhưng không có mở ra: Lễ vật này là đưa cho Lạc Mộng Khê, nàng chỉ là một nha hoàn, không thể tùy tiện mở ra xem.

“Đa tạ vương phi”.

“Lễ vật của Lam cô nương, Mộng Khê nhận, giờ lành đã đến, Mộng Khê sẽ không quấy rầy, cáo từ”. Lạc Mộng Khê xoay người đi ra phía ngoài: Trở về làm tốt chuẩn bị, hôm nay sẽ không yên ả rồi.

“Vương phi, chờ một chút”. Lạc Mộng Khê vừa mới đi đến trong viện, tiếng gọi của Lam Linh Nhi từ phía sau vang lên, Lạc Mộng Khê theo bản năng xoay người nhìn lại, Lam Linh Nhi đã đến gần trong gang tấc, mắt thấy sẽ đụng trúng người nàng, Lạc Mộng Khê đôi mắt âm trầm, rất nhanh lôi kéo Băng Lam tránh sang một bên.

Thân thủ đè lại bả vai của Lam Linh Nhi, để cho nàng ta dừng lại cước bộ, tránh té ngã trên đất, trong tay Lam Linh Nhi một đạo lam quang chợt lóe rồi biến mất, không tránh được ánh mắt của Lạc Mộng Khê.

Khóe miệng hiện lên một tia ý cười trào phúng nháy mắt đã biến mất vô tung: “Lam cô nương còn có chuyện gì?”

“không có gì, chính là muốn hỏi một chút, vương phi có thích lễ vật của Linh Nhi hay không?” Trong đôi mắt đẹp lóe lên chân thành.

“Lam cô nương đưa lễ vật, Mộng Khê muốn trở về phòng mới mở ra xem, có thể nào trước mắt nhiều người như vậy mở ra đây, Mộng Khê sau khi về phòng liền xem, nhất định sẽ thích, bởi vì là lễ vật Lam cô nương đưa tặng”.

“Vương phi, Lam cô nương, giờ lành đã đến, kiệu hoa của Phương minh chủ đã đến cửa”. một gã thị vệ đi vào tiểu viện, đối với Lạc Mộng Khê cúi người hành lễ.

“một khi đã như vậy, Lam cô nương mau chút trở về phòng trang điểm, để lỡ giờ lành không phải là chuyện tốt”.

Sau khi Lam Linh Nhi trở về phòng, Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam bước nhanh đi về phía trước: “Tiểu thư, Lam Linh Nhi thân là giáo chủ ngũ độc giáo, võ công không sai, làm sao lại có thể không thu được cước bộ, là nàng ta cố ý đi”.

“Đúng vậy, đúng là nàng ta cố ý”. Ta đã sớm biết hôn lễ lần này chỉ là Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi đang diễn kịch, mới để cho Lam Linh Nhi đến vương phủ xuất giá.

“Lam Linh Nhi tinh thông nhất không phải võ công mà là hạ độc cùng hạ cổ, độc thì dễ rồi, cơ bản có thể giải, nhưng cổ thì có chút phiền toái”.

“Ý của tiểu thư là, Lam Linh Nhi muốn đối với tiểu thư hạ cổ, nàng ta vì sao phải làm như vậy?” Băng Lam kinh ngạc không thôi, tiểu thư biết rõ Lam Linh Nhi muốn hại mình, vì sao còn không giết nàng ta?

“Nguyên nhân có rất nhiều, về phần cụ thể là người nào, ta cũng không biết”. Cũng không muốn biết, chỉ cần biết Lam Linh Nhi muốn mạng của ta là được rồi.

Còn có, vừa rồi Lam Linh Nhi cứ nhìn chằm chằm vào ta, nàng ta đang nhìn cái gì? Xem ánh mắt của nàng, cũng không phải là nhìn dung mạo của ta, hình như là xuyên thấu qua ta, nhìn một thứ khác.

Vương phủ hết thảy đều như thường, Lạc Mộng Khê đang muốn trở về phòng, một gã thị vệ đến báo lại: “Vương phi, vương gia mời người đi ra tiền thính”.

Trong đại sảnh Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp đang ngồi bên cạnh bàn uống trà, thấy Lạc Mộng Khê đi đến, Nam Cung Quyết rót thêm một ly trà thơm, ý bảo Lạc Mộng Khê ngồi xuống.

“Giờ lành sắp đến”. Lạc Mộng Khê nhấp một ngụm nước trà, không chút để ý nhắc nhở: “Bọn chàng đã chuẩn bị sẵn sàng?” Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp đều biết, đại hôn hôm này khẳng định sẽ không yên tĩnh.

“Yên tâm, Nhạc Định đã đem tất cả an bài thỏa đáng”.

Ngoài cửa truyền đến tiếng pháo: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, tứ hoàng tử, kiệu hoa của Phương Mặc đã đến cửa”.

Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp ngưng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn nhau, đứng dậy đi ra ngoài cửa, cách đó không xa Phương Mặc quần áo đỏ thẫm đang bước nhanh hướng đại sảnh đi đến: “Lạc vương gia, Lạc vương phi, tứ hoàng tử”.

“Người săn sóc dâu đã đi mời Lam giáo chủ, rất nhanh sẽ đi ra”. Lạc Mộng Khê thản nhiên có lệ, ánh mắt trông thấy Phương Mặc đang nhìn nàng, ánh mắt này, cũng giống như Lam Linh Nhi, không phải nhìn mặt nàng, mà giống như nhìn thấu qua nàng xem một thứ gì khác.

“Tân nương tử đến”. Có người hô lớn một tiếng, không biết là có phải Lạc Mộng Khê nghe nhầm hay không, một loạt tiếng đánh nhau rất nhỏ lại kịch liệt truyền vào trong tai.

Phương Mặc thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi về hướng Lam Linh Nhi, trên mặt ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

Sau một lát, Lam Linh Nhi cùng Phương Mặc cùng nhau đi đến, tiếng đánh nhau càng phát ra kịch liệt, mấy người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vẫn đứng ở ngoài cửa chưa động.

“Khởi bẩm vương gia, vương phi, có thích khách xâm nhập Lạc vương phủ”. một gã thị vệ chạy đến báo lại, Nam Cung Quyết mặt không đổi sắc.

“Ban ngày ban mặt dám xông vào vương phủ giết người, bọn họ có phải ngại mệnh của mình quá dài hay không, còn có, các ngươi thủ vệ như thế nào, lại để cho thích khách xông vào vương phủ?”

“Hồi vương gia, thích khách kia là lẫn trong đội ngũ đón dâu tiến vào vương phủ, ty chức không thể ngăn trở”.

Thị vệ vừa dứt lời, rất nhiều hắc y nhân trào ra, rất nhanh huy kiếm đánh về phía Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê như trước đứng tại chỗ chưa động, mặt không đổi sắc, hắc y nhân nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ, nguyên bản trong sân trống trơn thế nhưng xuất hiện rất nhiều ám vệ, cùng hắc y nhân chiến đấu.

Trong tiểu viện vang lên tiếng binh khí kịch liệt va vào nhau, tiếng hét thảm, mùi máu tươi nồng đậm từ trong không khí không ngừng tràn ra.

“Phương Mặc, Lam Linh Nhi, hai người các ngươi sớm quy thuận Hạ Hầu Thần, lần trước ở vách núi đen nói quy thuận Lạc vương phủ cũng chính là kế sách của các ngươi, mục đích chính là muốn âm thầm dò hỏi quân tình”.

sự tình bị vạch trần, Phương Mặc và Lam Linh Nhi cũng không che dấu nữa, tháo xuống khăn voan đỏ thẫm, cởi bỏ hôn bào, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt ẩn ẩn mang theo châm biếm.

“Lạc vương phi, ngài thật đúng là tốt bụng, chẳng những theo giúp chúng ta đi mua đồ dùng thành thân, còn để cho ta từ Lạc vương phủ gả đi, ngươi có biết cái này gọi là dẫn sói vào nhà”.

“Lam Linh Nhi, chính là ngươi ngu ngốc, khi nghe được tin tức ngươi cùng Phương Mặc thành thân ta đã cảm giác được có điểm không đúng, giá y vừa rồi ngươi mặc, khăn voan đều là ta giúp ngươi chọn, khách phòng ngươi ở cũng là ta tự mình phân phó giúp ngươi bố trí”.

Lạc Mộng Khê ngừng lại một chút, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị: “Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ quan tâm người khác như vậy, Lam Linh Nhi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra ta đối tốt với ngươi, là có chút quá hay sao?”

“Ngươi có ý tứ gì?” Lam Linh Nhi ẩn ẩn cảm giác được không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào nàng lại không thể nói được ra.

“Lam Linh Nhi ngươi xuất thân ngũ độc giáo, đối với mùi độc dược thập phần tinh thông, nếu ta trực tiếp hạ độc ngươi, khẳng định ngươi sẽ phát hiện, cho nên ta ở trên quần áo cùng với trong phòng đều thả một mùi hương bất đồng, những hương liệu này thật bình thường, nhưng nếu hỗn hợp cùng nhau, thì lại là cự độc”

không nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Lam Linh Nhi, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời: “Tính tính thời gian, thì cách thời điểm độc phát cũng không sai biệt lắm”.

Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Lam Linh Nhi đột nhiên thất khiếu đổ máu, trong cơ thể giống như có một đôi lợi trảo không ngừng trỏa loạn, Lam Linh Nhi suy sụp ngã xuống đất không ngừng thống khổ kêu gào.

Lạc Mộng Khê quay mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn phía mọi người đang đánh nhau: “Lam Linh Nhi, đây là ngươi tự tìm, cự độc phát tác là cần có thuốc dẫn, vừa rồi khi ta đi khách phòng tìm ngươi, nếu ngươi không có vội vã hạ cổ ta, ta cũng sẽ không đem thuốc dẫn hạ đến trên người ngươi”.

Kì thật, mặc kệ Lam Linh Nhi có hạ cổ với nàng hay không, Lạc Mộng Khê cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, ngày đó Lạc Mộng Khê bồi nàng ta đi mua đồ cưới, Lam Linh Nhi từng vài lần có ý đồ hạ cổ Lạc Mộng Khê, đều bị Lạc Mộng Khê không dấu vết cản về, nếu không Lạc Mộng Khê cũng không ở trên quần áo của nàng hạ hương.

“Ngọc như ý kia khẳng định ngươi đã sờ qua, trên mặt đổ một tầng hương, chính là thuốc dẫn”. Ngọc như ý kia là cực phẩm, Lạc Mộng Khê thật sự luyến tiếc tặng nó cho Lam Linh Nhi, lần này lấy ra cũng chỉ là để hấp dẫn ánh mắt Lam Linh Nhi làm cho nàng ta sập bẫy.

Khi Lạc Mộng Khê vừa tiến vào khách phòng, Lam Linh Nhi muốn nắm lấy tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nhìn rõ ràng, lúc ấy trên tay Lam Linh Nhi chính là cổ.

Cho nên nàng mới có thể không dấu vết tránh đi, về sau khi nàng rời khỏi khách phòng, Lam Linh Nhi vẫn không buông tha cơ hội hạ cổ, lại đuổi theo nàng muốn dùng phương thức chạm vào nhau hạ cổ Lạc Mộng Khê, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.

Lạc Mộng Khê tiếp nhận hòm Băng Lam đưa qua, ném tới trước mặt Lam Linh Nhi, hòm bị mở ra, một vật thể không rõ là gì nhanh thoát ra, sau khi chạm vào da thịt người nháy mắt biến mất vô tung.

“Bổn hoàng tử không có hoa mắt đi, trong hòm thoát ra một cái gì đó thật kì quái”. Vật nhỏ kia tốc độ cực nhanh, mọi người còn không kịp thấy rõ bộ dáng của nó, nó đã sấm vào da thịt Lam Linh Nhi biến mất.

“Ngươi không có hoa mắt, kia hẳn là độc vật Ngũ Độc giáo nuôi dưỡng”. Nam Cung Quyết ngữ khí lạnh như băng, ánh mắt sắc bén: Lam Linh Nhi, Phương Mặc, thật sự là không biết tự lượng sức mình, thế nhưng vọng tưởng cùng bổn vương đối địch, càng tức giận hơn là, hai người các ngươi còn muốn từ trên người Mộng Khê tạo ra sơ hở.

Khó trách ngày đó khi Mộng Khê đi trên đường không có hắc y nhân gây phiền phức, thì ra các ngươi cùng hắc y nhân thần bí chính là đồng bọn, có các ngươi bọn họ không cần xuất hiện.

Lam Linh Nhi đã bị Lạc Mộng Khê giáo huấn, mệnh cũng không còn dài, đã không còn đáng ngại kế tiếp cũng chỉ còn lại Phương Mặc.

Phương Mặc cùng Lam Linh Nhi là đồng minh, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn Lam Linh Nhi chịu thống khổ, không có một chút bộ dáng quan tâm.

“Phương Mặc, cứu ta”. Lam Linh Nhi bị cự độc cùng độc vật do chính mình nuôi dưỡng tra tấn đến hấp hối, suy yếu hướng Phương Mặc cầu cứu.

Phương Mặc lạnh lùng quét mắt liếc nàng ta một cái: “Ngươi thân đã trúng cự độc, không có khả năng sống sót, muốn Phương mỗ như thế nào cứu ngươi? Nếu không Phương mỗ sẽ giúp ngươi một tay, giúp ngươi sớm ngày giải thoát”.

Nghe vậy trong đôi mắt đẹp của Lam Linh Nhi lửa giận thiêu đốt: “Phương Mặc ngươi đúng là ngụy quân tử…chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem chuyện xấu của ngươi nói ra…”

Phương Mặc hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng: “Nếu muốn ngươi cứ việc nói ra, Lạc Mộng Khê dung nhan tuyệt mỹ, có nam tử nào lại không mơ ước”.

“Lạc Thải Vân là muội muội của Lạc Mộng Khê, tướng mạo lại cùng Lạc Mộng Khê khác xa vạn dặm, khi ở trên giường căn bản là giống như người chết, không có cùng Phương mỗ phối hợp, nhắc tới việc ngày đó thật sự là mất hứng…”

“Phương Mặc, ngươi là nói, ngươi cùng Lạc Thải Vân…” khó trách ngày đó Lạc Thải Vân hướng ta hỏi thăm Phương Mặc và Lam Linh Nhi, thì ra nàng ta cùng với Phương Mặc chính là cái quan hệ này.

Nhưng Lạc Thải Vân thích không phải là Nam Cung Quyết sao? Vì sao lại cùng Phương Mặc, chẳng lẽ là…cường bạo…

Lạc Tử Hàm từng bỏ ra một số tiền lớn mua người giang hồ giết Lạc Thải Vân, người được mua, chính là Phương Mặc!

Khó trách Lạc Thải Vân lại có biến hóa lớn như vậy, bởi vì nàng không chỉ tánh mạng khó giữ được, còn từng bị người cường bạo.

Hắc y nhân càng ngày càng nhiều, thị vệ Lạc vương phủ cũng càng ngày càng nhiều, trên sân đã có rất nhiều thi thể, có hắc y nhân cũng có thị vệ vương phủ.

“Phương Mặc, những hắc y nhân này cũng không phải thủ hạ của ngươi đi. không phải bổn vương khinh thường ngươi, mà là bằng bản lĩnh của ngươi, còn không thể huấn luyện ra những thủ hạ lợi hại như vậy”. Những hắc y nhân này chiêu chiêu ngoan độc, chiêu thức tinh tiến, rõ ràng là đã trải qua huấn luyện đặc thù.

Phương Mặc cũng chỉ là một nhân sĩ giang hồ, trong giang hồ các môn phái đều có, ra chiêu không có khả năng nhất trí như vậy.

Hắc y nhân cùng thị vệ vương phủ thực lực tương đương, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp, Phương Mặc còn chưa có ra tay, vẫn như vậy đứng im tại chỗ, giằng co.

Phương Mặc võ công không thể sánh bằng Nam Cung Quyết, nếu Nam Cung Quyết giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng xem bộ dáng Phương Mặc đều không hề vội vã, tựa hồ còn có chuẩn bị phía sau, cho nên Nam Cung Quyết cũng không kích động: Ngươi đã muốn đấu, vậy bổn vương sẽ cùng ngươi đấu đến cùng.

“Khởi bẩm vương gia, đại lao bị người đánh lén, Lâm Huyền Sương bị cứu đi”. Thị vệ báo lại, Nam Cung Quyết lạnh lùng cười:

“thì ra các ngươi làm bộ thành thân đảo loạn Lạc vương phủ là vì muốn cứu Lâm Huyền Sương! Như thế nào? Chẳng lẽ trong nhà có người trọng thương sắp chết cần Lâm Huyền Sương đi cứu, đáng tiếc nay Lâm Huyền Sương cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, tự thân khó bảo toàn, sợ là không thể giúp người khác chẩn bệnh”.

May mắn Mộng Khê cho Lam Linh Nhi từ vương phủ gả đi, để cho nàng ta ngày xuất giá đem vương phủ đảo loạn, bổn vương không cần ra phủ. Nếu không, hắc y nhân thừa dịp bổn vương ra phủ tiến vào gây rối, bổn vương nhận được tin tức chắc chắn sẽ từ bên ngoài vội vàng chạy trở về, vạn nhất bọn họ ở trên đường mai phục bổn vương chẳng phải là hai mặt thụ địch.

‘Xoát’ Phương Mặc mâu quang phát lạnh, trường kiếm trong tay chém ra, mũi kiếm cũng không phải là hướng đến Nam Cung Quyết mà là Lạc Mộng Khê.

Có Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp ở đây, Phương Mặc há có thể thương tổn đến Lạc Mộng Khê, hắn vừa bay lên không trung liền bị một chiêu thức sắc bén từ giữa không trung đánh úp lại, cùng Phương Mặc giao chiến là một thân ảnh cao lớn, Lạc Mộng Khê nhận ra được đó là Phượng Túy.

Phượng Túy vừa đánh lại Phương Mặc, lại có hai gã hắc y nhân tiến đến, trường kiếm trong tay chỉ thẳng Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp: “Bắc Đường Diệp, hai người bọn họ một là Hạ Hầu Thần, một là Nam Cung Dạ, ngươi chọn một đi”.

“A, không phải chứ, hai người này bổn hoàng tử một cái cũng không đánh được, có thể đổi một chút hay không?” Bắc Đường Diệp âm thầm kêu khổ: Hai người này như thế nào cũng đến đây, sớm biết không thể nhàn hạ, ta liền chọn Phương Mặc.

“Ngươi cùng Phượng Túy thương lượng đi, bổn vương chỉ phụ trách một người, người còn lại là ngươi hoặc Phượng Túy”.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận