Hôm sau, trong thư phòng ở biệt viện.
“Cái gì? Lạc Mộng Khê bị hấp huyết quái nhân hút máu?”. Hấp huyết quái nhân lại có thể là Kì Thiên hoàng tử, này…cũng quá khó tin đi. Bắc Đường Diệp ngồi ở đối diện Nam Cung Quyết, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Nam Cung Quyết lại nhàn nhã đọc quyển sách trong tay: “không cần kinh ngạc như vậy, cứ như vậy ngược lại cũng tốt, hấp huyết quái nhân có khả năng chính là tên gian tế kia, chúng ta lại có thể nắm giữ thêm một ít manh mối”.
“Lạc Mộng Khê không có việc gì chứ?” Sau khi hỏi ra những lời này, Bắc Đường Diệp lại cảm giác chính mình đang làm điều thừa, nếu Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, Nam Cung Quyết sẽ không có khả năng nhàn nhã ngồi nơi này cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Mộng Khê mất máu quá nhiều, nhưng mẫu tử bình an, còn đang nghỉ ngơi”. Nam Cung Quyết buông sách vở trong tay: “Bắc Đường Diệp, hôm nay bổn vương mời ngươi đến đây, là để điều tra hành tung các hoàng tử vào đêm mười lăm hôm đó”.
Bắc Đường Diệp gật gật đầu: “Bổn vương hiểu được, theo cách nói của ngươi, Lăng Khinh Trần hút máu của Lạc Mộng Khê thất bại, hấp huyết quái nhân chân chính sẽ bị trọng thương, trùng hợp các hoàng tử Kì Thiên ngày hôm qua lại cáo bệnh nhẹ, đóng cửa không tiếp khách, cho nên ngươi không thể lại tiếp tục điều tra”.
Nam Cung Quyết cùng các hoàng tử Kì Thiên mặc dù thân thuộc, nhưng dù sao cũng không phải là người của Kì Thiên, nếu hắn cố ý tiến hành điều tra các hoàng tử, nhất định sẽ khiến cho các đại thần bất mãn, hắn sẽ khắp nơi gặp phải sự cản trở không nói, còn có thể bị người có tâm bắt lấy nhược điểm, nhân cơ hội sinh sự.
Bổn vương là vương gia Kì Thiên, là con thân sinh của hoàng đế, vô luận có ầm ĩ như thế nào ở Kì Thiên, các đại thần nhiều nhất cũng chỉ có thể ở sau lưng bất mãn vài câu, cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, chuyện điều tra các hoàng tử vì sao cáo bệnh không tiếp khách, bổn vương là người thích hợp nhất.
“Bắc Đường Diệp, ngày hôm qua ngươi xảy ra chuyện gì?” Lại cùng các hoàng tử khác giống nhau, cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Bắc Đường Diệp ngượng ngùng cườ cười, nhanh chóng suy nghĩ cách trả lời, tìm lí do ứng phó với Nam Cung Quyết: “Cái kia…cái kia…”
“Khởi bẩm vương gia, Yến vương gia, Thanh Nguyệt quận chúa tiến đến bái phỏng vương phi”.
“Cái gì? Thanh Nguyệt đến biệt viện?” Nam Cung Quyết chưa trả lời, Bắc Đường Diệp đã kinh ngạc đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Tiểu nha đầu kia, ngày hôm qua ở vương phủ của bổn vương ngồi một ngày, hại bổn vươg giả bệnh một ngày, không thể tưởng được hôm nay lại đuổi theo tới tận biệt viện”. Nàng có phép tiên sao? Làm sao biết được bổn vương ở đây?
“Bắc Đường Diệp, thì ra là ngươi trốn tránh Thanh Nguyệt mới giả bệnh một ngày”. Nam Cung Quyết ngữ khí mang theo ý trêu tức: “Bổn vương cảm thấy, hai người các ngươi thật ra lại rất xứng…”
“Dừng, Nam Cung Quyết, bổn vương không thích tính cách Thanh Nguyệt mạnh mẽ như vậy”. Nghĩ đến Thanh Nguyệt vẫn luôn theo sau hắn không buông, Bắc Đường Diệp cảm thấy lạnh cả người: “Bổn vương thích người giống như Lạc Mộng Khê vậy, ôn nhu, thông minh”.
Kì thật, Lạc Mộng Khê và Thanh Nguyệt cũng có điểm giống nhau, chính là điêu ngoa, mạnh mẽ, đêm đó Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ở Hồng Xuân lâu kịch liệt đánh nhau, cho đến hôm nay, Bắc Đường Diệp vẫn nhớ rõ ràng.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng tính cách của nàng, chỉ sợ là chỉ có Nam Cung Quyết mới chịu được…
Bắc Đường Diệp là người điển hình ăn không được nho, liền nói nho chua, Lạc Mộng Khê đã gả cho Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp hắn là không thể chạm tới tuyệt đại giai nhân như thế, liền nghĩ một chút Lạc Mộng Khê không tốt, an ủi tâm hồn bị thương chính mình một chút.
Đối với Bắc Đường Diệp đang thán oán mắt điếc tai ngơ, Nam Cung Quyết hướng ngoài cửa phân phó: “Mời Thanh Nguyệt quận chúa vào thư phòng”.
“Dạ”. Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, Bắc Đường Diệp gấp giọng oán trách Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, thư phòng là nơi trọng yếu, không nên tiếp khách, ngươi vẫn là nên đi phòng khách gặp nàng, vạn nhất để cho nàng thấy chuyện gì cơ mật, trong lúc vô tình lại tiết lộ ra bên ngoài, chẳng phải thực thảm sao…”
Nam Cung Quyết cầm lấy chén trà trên bàn, chậm rãi uống trà: “Thanh Nguyệt không phải người ngoài, bổn vương ở thư phòng gặp nàng cũng không có việc gì, huống chi, bổn vương tin tưởng Thanh Nguyệt là nữ tử thông minh, nếu bổn vương dặn nàng, nàng tuyệt đối sẽ không đem mọi chuyện tiết lộ ra bên ngoài”.
“Này…này…”. Bắc Đường Diệp ánh mắt nhìn quanh, suy nghĩ phương pháp thoát đi: Thanh Nguyệt đến đây, để tránh nàng dây dưa, bổn vương vẫn là tránh đi trước tốt hơn…
“Nam Cung Quyết, bổn vương đi trước điều tra chuyện mấy hoàng tử cáo bệnh, có tin tức gì, bổn vương lập tức sai người báo cho ngươi, mặt trời đã lên cao, bổn vương đi trước một bước”.
không đợi Nam Cung Quyết trả lời, Bắc Đường Diệp đã bước nhanh hướng bên ngoài, vừa mới đi tới cửa, đã trông thấy Thanh Nguyệt được thị vệ dẫn đi vào trong viện.
Bắc Đường Diệp trong lòng cả kinh, rất nhanh quay trở lại thư phòng: “Nam Cung Quyết, Thanh Nguyệt đã tới cửa, có chỗ nào cho bổn vương tránh một lát hay không?”
Nam Cung Quyết không nói gì, đáy mắt trêu tức càng đậm, chỉ chỉ phía sau, Bắc Đường Diệp tâm thần lĩnh hội, rất nhanh đi vào nội thất, nháy mắt lúc hắn bước vào bên trong, thị vệ đã dẫn Thanh Nguyệt đi vào: “Vương gia, Thanh Nguyệt quận chúa đến”.
“Quyết ca ca”. Nhìn thấy Nam Cung Quyết, Thanh Nguyệt bước nhanh tiến đến, đương nhiên nàng cũng không có quên, cùng Nam Cung Quyết duy trì một khoảng cách nhất định, Nam Cung Quyết có thể tới gần Lạc Mộng Khê, không có nghĩa là hắn nguyện ý tới gần nữ tử khác.
“Mộng Khê tỷ tỷ đâu, muội mang theo điểm tâm tốt nhất trong cung tới đây cho tỷ ấy”. Thanh Nguyệt hướng Nam Cung Quyết giơ giơ hộp thức ăn trong tay.
Tảo cao này được dùng nguyên liệu đặc thù chế thành, có khả năng hoạt huyết, lưu thông máu, dưỡng dung nhan, hơn nữa đối với phụ nữ có thai đang trong nôn nghén rất hiệu quả.
Nam Cung Quyết là Lạc vương của Thanh Tiêu, trong biệt viện các loại quý hiếm thứ gì cũng có, cũng có thể nói là, cái gì cũng không thiếu, nếu chỉ đưa kì trân dị bảo bình thường, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ không để ở trong lòng.
Cho nên, Thanh Nguyệt bỏ ra vật quý trọng này, lệnh ngự thiện phòng làm ra tảo cao có nhiều tác dụng như vậy, tuy rằng không mấy đáng giá, nhưng so với những vật quý khác lại có ý nghĩa hơn.
Lạc Mộng Khê đang nôn nghén, khẳng định là ăn không vô thứ gì, tảo cao này có nhiều tác dụng như vậy, hương vị lại ngon, Lạc Mộng Khê khẳng định sẽ thích ăn.
Lấy trình độ Nam Cung Quyết để ý mẫu tử Lạc Mộng Khê như vậy, chỉ cần mẫu tử các nàng mạnh khỏe, hắn cũng sẽ vui vẻ, Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp là bạn tốt, sau này, khi Bắc Đường Diệp trốn nàng, nói không chừng Nam Cung Quyết lại có thể cho nàng biết chỗ Bắc Đường Diệp đang trốn.
Thanh Nguyệt nghĩ đến việc này trong lòng cũng âm thầm vui vẻ, Nam Cung Quyết thản nhiên nhìn lướt qua hộp thức ăn trong tay Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt có tâm, lễ vật của Thanh Nguyệt Mộng Khê nhất định sẽ rất thích, nhưng hiện tại chỉ sợ Mộng Khê không tiện gặp muội”.
“Vì sao?” Thanh Nguyệt khó hiểu.
Đứng ở phía sau Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng lặng lẽ lôi kéo góc áo Thanh Nguyệt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, ngài đến quá sớm, Tiểu Phương nghe nói, nữ tử có thai thường rất thích ngủ…”
Chương 116: Tử quý phi
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
Lạc vương phi khẳng định sẽ ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, lấy sự yêu thương của Lạc vương gia đối với Lạc vương phi, khẳng chắc chắn sẽ không để cho ai tới quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Thanh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: Đều do ta quá sơ suất, đem chuyện này quên mất.
Thanh Nguyệt đang muốn nói: “Thanh Nguyệt có thể ở chỗ này chờ Mộng Khê tỷ tỷ tỉnh lại”.
“Vào đêm trăng tròn, Mộng Khê bị hấp huyết quái nhân hút máu…”
“Cái gì? Mộng Khê tỷ tỷ bị hấp huyết quái nhân hút máu”. Thanh Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn: “Vậy tỷ ấy có xảy ra chuyện gì hay không?”
“Bắc Đường Diệp, sau khi nghe được Mộng Khê bị hút máu, phản ứng của ngươi và Thanh Nguyệt, thật đúng là…”. Giống nhau như đúc. Nam Cung Quyết dùng truyền âm nhập mật trêu trọc Bắc Đường Diệp, Thanh Nguyệt võ công không bằng hai người, cho nên không có nghe được.
“Nam Cung Quyết, đừng lấy bổn vương và Thanh Nguyệt đặt cùng một chỗ, nhanh chút đem nàng đuổi đi, bổn vương còn muốn đi điều tra sự tình”.
“Mộng Khê tối hôm qua đã tỉnh, ăn được một chút lại ngủ rồi, nhưng đại phu nói nàng mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng…”
“Thanh Nguyệt hiểu, Thanh Nguyệt sẽ không quấy rầy Mộng Khê tỷ tỷ nghỉ ngơi”. Thanh Nguyệt đem hộp thức ăn để đến trên bàn trước mặt Nam Cung Quyết: “Quyết ca ca, hộp tảo cao này phiền huynh giao cho Mộng Khê tỷ tỷ, mặc dù không quý trọng, nhưng cũng là một chút tâm ý của Thanh Nguyệt”.
“Quyết ca ca, hấp huyết quái nhân kia đã bắt được hay chưa?” Nếu để cho hắn chạy mất vậy máu của Mộng Khê tỷ tỷ chẳng phải là chảy uổng phí hay sao?
“đã bắt được, nhưng người này có lẽ chỉ là con rối, có người ở phía sau thao túng hắn…”
Thanh Nguyệt nhíu mi suy nghĩ: “Cũng đúng, người luyện tập tà công khẳng định sẽ không quanh minh chính đại cho thế nhân biết hắn đang luyện tà công, tìm một kẻ chết thay đến gánh thay tội danh này cho hắn cũng là chuyện bình thường…”
“Phanh”. Lạc Mộng Khê mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, biết Nam Cung Quyết trong lòng lo lắng cho Lạc Mộng Khê, Thanh Nguyệt thức thời cáo từ rời đi, đang muốn xoay người rời đi, trong nội thất lại truyền đến âm thanh vật gì đó rơi xuống.
“Là âm thanh gì vậy?” Thanh Nguyệt xoay người nhìn phía nội thất: “Quyết ca ca, nội thất có người sao?”
Nam Cung Quyết nhìn nội thất chỉ cách ngoại thất một tấm bình phong, lại nhìn trong mắt Thanh Nguyệt tràn đầy nghi hoặc, khóe miệng giơ lên một ý cười quỷ dị: “Kì thật, nội thất…”
“Tiểu hồ ly thật đáng yêu”. Nam Cung Quyết còn chưa dứt lời, tiểu hồ ly toàn thân lửa đỏ nghênh ngang từ trong nội thất đi ra.
Nhìn thấy Nam Cung Quyết, nó cẩn thận đi vòng qua, lại nhìn thấy trong mắt Thanh Nguyệt tràn đầy kinh hỉ, nó hờ hững vung cái đuôi, ngẩng cao đầu nghênh ngang đi ra thư phòng.
“Quyết ca ca, huynh từ nơi nào tìm thấy tiểu hồ ly đáng yêu như vậy?”
“Đó là sủng vật của Mộng Khê”. Từ trong rừng cây bên ngoài biệt việt mang về: Đối với việc vì sao Lạc Mộng Khê lại bắt lấy tiểu hồ ly này, mà tiểu hồ ly này vì sao lại một lòng dán lấy Mộng Khê, Nam Cung Quyết cũng là tâm sinh khó hiểu.
“thì ra là sủng vật của Mộng Khê tỷ tỷ, khó trách lại đáng yêu như vậy”. Trong mắt Thanh Nguyệt tràn đầy hâm mộ: “Quyết ca ca, Thanh Nguyệt trở về cung trước, chờ Mộng Khê tỷ tỷ khỏe lại, Thanh Nguyệt lại đến tìm tỷ ấy”.
Tới ngoài cửa, nhìn xung quanh thấy không có người, Tiểu Phượng nhịn không được nói ra lời nghi hoặc trong lòng: “Quận chúa, theo lý mà nói, Tử quý phi lớn lên xinh đẹp, lại ở Kì Thiên lâu như vậy, vì sao hấp huyết quái nhân kia không động đến ngài ấy, ngược lại lại đi hút máu Lạc vương phi vừa mới đến Kì Thiên?”
Thanh Nguyệt không cho là đúng: “Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy, đó là bởi vì Mộng Khê tỷ tỷ xinh đẹp hơn so với hồ ly kia, tâm địa cũng tốt hơn so với hồ ly kia, ta nhớ rõ Diệp ca ca từng nói: ‘Càng là võ công tà ác, càng cần người tinh thuần để luyện tập”.
“Như vậy là có ý gì?” Tiểu Phượng gãi gãi đầu, mặt đầy khó hiểu.
“Chính là, hấp huyết quái nhân kia luyện hẳn là một loại tà công phi thường lợi hại, cho nên cần người tốt, mỹ nhân đến luyện tập, Mộng Khê tỷ tỷ tâm địa tốt hơn so với hồ ly tinh kia, tướng mạo cũng xinh đẹp hơn nàng ta, vì thế, hấp huyết quái nhân kia liền xuống tay đối với Mộng Khê tỷ tỷ…”
Thanh Nguyệt tức giận: “thật tiện nghi cho hồ ly tinh kia, nếu không phải là Mộng Khê tỷ tỷ thay nàng ta chắn tai ương, hiện tại khẳng định nàng ta đã bị hút thành một khối thây khô…”
Thanh Nguyệt và Tiểu Phượng vừa đi vừa nói chuyện hấp huyết quái nhân, bị ám vệ của biệt viện nghe hết.
Trong thư phòng: “Tử quý phi là ai?” một năm trước, khi bổn vương rời khỏi Kì Thiên, vẫn chưa có vị Tử quý phi này.
“Là quý phi mười tháng trước phụ hoàng mới nạp, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp…” Bắc Đường Diệp không chút để ý trả lời, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phía ngoài cửa, e sợ Thanh Nguyệt sẽ quay trở lại.
Vừa rồi Bắc Đường Diệp ở trong nội thất, không may làm rơi đồ vật phát ra tiếng vang, may mắn tiểu hồ ly xuất hiện ở cửa sổ, hắn nhay tay lẹ mắt, liền đem tiểu hồ ly bắt lấy, để cho nó từ trong nội thất đi ra…
“Nam Cung Quyết, ngươi làm sao có được con linh hồ này?” Tiểu hồ ly kia, không phải hồ ly bình thường, mà là một con linh hồ cao ngạo, thông hiểu tính người, số lượng rất ít, căn bản là không dễ dàng tìm được, thật không biết làm sao trong biệt viện của Nam Cung Quyết lại có.
Vừa rồi khi Bắc Đường Diệp đem tiểu hồ ly bắt vào nội thất, tiểu hồ ly cũng là đối với hắn hờ hững, còn trưng ánh mắt ra cho hắn xem, nếu không phải cần tiểu hồ ly hỗ trợ, hắn khẳng định sẽ cho tiểu hồ ly kia một chưởng: Hồ ly chết tiệt, cho ngươi dám tự cao trước mặt ta…
“Tiểu hồ ly là Mộng Khê bắt được”. Đối với việc vì sao tiểu hồ ly lại ngoan ngoãn cùng Mộng Khê trở về biệt viện, Nam Cung Quyết cũng là tâm sinh khó hiểu: “Mộng Khê ở bên ngoài tản bộ trông thấy tiểu hồ ly kia, liền một đường đuổi theo nó, sau đó lại bắt được nó, nó liền theo Mộng Khê trở về biệt viện”.
Ngày đó khi Nam Cung Quyết đi ra ngoài tìm Lạc Mộng Khê, nhìn thấy hai loại dấu chân, một là của Lạc Mộng Khê, một chính là của tiểu hồ ly.
Lấy dấu chân đến xem, Lạc Mộng Khê là đuổi theo phía sau tiểu hồ ly một đoạn dài, trên đường một người một hồ cũng không có chuyện gì phát sinh, khi Nam Cung Quyết tìm được Lạc Mộng Khê, thì nàng đang ôm tiểu hồ ly trong ngực, tiểu hồ ly lại một chút cũng không giãy giụa, thực ngoan a.
“A, một đường đuổi theo, liền cùng trở lại?” Đơn giản như vậy? Này, thật đúng là, quá khó tin rồi, phải biết rằng, loại hồ ly này rất cao ngạo, người mà nó trướng mắt, để ý nó cũng không thèm để ý.
“Tình huống cụ thể, bổn vương cũng không quá rõ ràng, chờ thân thể Mộng Khê hồi phục, ngươi tự mình hỏi nàng đi, đúng rồi, có liên quan đến Tử quý phi…”
“Nàng là công chúa của một tiểu quốc đưa tới hòa thân”. Biết Nam Cung Quyết muốn hỏi xuất thân của Tử quý phi, Bắc Đường Diệp liền đem những gì mình biết nói tường tận.
Nam Cung Quyết ngưng mắt: “Tử quý phi này trẻ như vậy, nếu đưa tới hòa thânên n, hẳn là cùng với một trong các hoàng tử hòa thân mới đúng, vì sao lại là hoàng thượng?”
Kì hoàng tuy rằng anh khí so với năm xưa vẫn không giảm, nhưng dù sao cũng là người đã hơn bốn mươi tuổi, một tiểu cô nương không thể nào lại không lấy các hoàng tử, mà đi chọn một lão nhân sắp xuống mồ.
“Lúc ấy bổn vương không ở Kì Thiên, tình hình cụ thể, bổn vương cũng không biết rõ ràng, nghe nói Tử quý phi này nguyên bản là hứa gả cho nhị ca làm vương phi, cũng không biết vì sao, cuối cùng lại gả cho phụ hoàng làm quý phi…”
“Tử quý phi rất đẹp sao?” Theo như ám vệ thuật lại cuộc trò truyện của Thanh Nguyệt và Tiểu Phượng, thì đó là một nữ tử rất đẹp, nếu hấp huyết quái nhân là hoàng tử Kì Thiên, vì sao đã mười tháng vẫn không có hút máu của nàng ta? Chẳng lẽ…
Chương 116: Tử quý phi
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
“Tử quý phi đúng là xinh đẹp vô song, cùng hai vị đại mỹ nhân Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên không phân cao thấp, thế nhưng, so với Lạc Mộng Khê thì còn kém xa”.
Tử quý phi tuy đẹp cũng chỉ là nét đẹp thế tục, nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta trầm mê, mà dung mạo của Lạc Mộng Khê, đủ làm cho người ta điên cuồng, hai người bọn họ, là không thể đánh đồng, bởi vì hai người bọn họ không phải cùng cấp bậc.
Nam Cung Quyết ngươi thật sự là có phúc khí tốt, thú được nữ tử đẹp nhất thiên hạ là thê tử, vì sao Bắc Đường Diệp ta không có được phúc khí tốt như vậy, bây giờ còn bị một Thanh Nguyệt tư sắc bình thường đeo bám xoay quanh.
Thanh Nguyệt kia cũng thật là, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh so với bổn vương đều chỉ có hơn chứ không kém, vì sao không đi dây dưa bọn họ, lại nhất định làm phiềm bổn vương.
Lạc Mộng Khê cũng không phải là bị trọng thương, chỉ là mất máu quá nhiều, hơn nữa trong biệt viện của Nam Cung Quyết không thiếu thứ gì, tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm.
“Mộng Khê, trời lạnh như thế, sao nàng lại ra ngoài?” Nam Cung Quyết đang ở trong viện phân phó mọi chuyện cho ám vệ, thấy Lạc Mộng Khê khoác áo choàng đi ra.
Ngày đó khi Lăng Khinh Trần hút máu của nàng, trên áo choàng dính không ít máu, hiện tại đã được rửa sạch, lông tuyết trắng trong gió nhẹ bay, làm cho Lạc Mộng Khê giống như thiên tiên hạ phàm.
“Cơ thể của ta đã khôi phục không sai biệt lắm, ở trong phòng nhiều ngày như vậy, nếu không đi ra ngoài một chút, sẽ buồn đến sinh bệnh…”
Nam Cung Quyết khoát tay áo, ám vệ rất nhanh rời đi: “Nam Cung Quyết, cùng ta đi chung quanh một chút đi”. một mình đi dạo không có ý nghĩa, dù sao Nam Cung Quyết cũng không có việc gì, hai người đi dạo cũng thật lãng mạn nha.
Tiểu hồ ly không biết từ nơi nào nhảy ra, thân thể lửa đỏ nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không hờn giận nhíu nhíu mày, thân thủ đem tiểu hồ ly ném tới một bên, không nhìn ánh mắt nổi giận dùng đùng của tiểu hồ ly, ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng phía ngoài đi đến.
“Mộng Khê, nếu thân thể của nàng đã muốn hoàn toàn khôi phục, không bằng chúng ta tiến cung, Thanh Nguyệt mỗi ngày đều phái người đến hỏi, xem thâm thể nàng khi nào thì hồi phục, có thể tiếp khách, nàng ấy sẽ đến tìm nàng…”
“Nàng thật đúng là có tâm…Thanh Nguyệt và tiểu hồ ly thật đúng là giống nhau…”
“Sinh huyết tảo cao nàng ăn, chính là nàng ấy mang đến…”
“Thực sự, vậy ta phải cảm ơn nàng ấy, sau khi ăn tảo cao, nôn nghén cũng giảm bớt, cũng có khẩu vị hơn…”
Đột nhiên Lạc Mộng Khê ý thức được không đúng: “Nam Cung Quyết, chàng luôn ở trước mặt ta nói tốt về Thanh Nguyệt, có phải hay không lại có âm mưu gì?” Chẳng lẽ muốn nạp Thanh Nguyệt làm sườn phi, nghĩ cũng đừng nghĩ…
“Ách, là như vậy”. Kế sách bị vạch trần, Nam Cung Quyết cũng không giấu giếm nữa: “Ta muốn để cho Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt trở thành một đôi, muốn nàng giúp đỡ…”
thì ra là thế, Lạc Mộng Khê buông xuống tâm tư: “Đơn giản, chuyện này liền giao cho ta đi”.
Thanh Nguyệt, Bắc Đường Diệp xác thực rất xứng đôi, Bắc Đường Diệp ở Thanh Tiêu thời gian dài như vậy, cũng không có nhắc tới về Kì Thiên, xem ra là hắn có lòng muốn trốn tránh Thanh Nguyệt, nhưng, có Lạc Mộng Khê ta nhúng tay vào việc này, ngươi muốn trốn cũng không thể.
“Lăng Khinh Trần thế nào?” hắn bị nhốt trong đại lao cũng được một khoảng thời gian rồi.
“Khí tức hắc ám trên người lăng Khinh Trần đã tan hết, người của Thiếu Lâm tự đã đến xem qua, hắn sẽ không hại người nữa, ta đã thả hắn ra khỏi đại lao, nhưng hắn không có rời đi biệt viện, đang ở trong khách phòng…”
Biết được Lạc Mộng Khê đến hoàng cung thăm nàng, Thanh Nguyệt vui vẻ vô cùng, bằng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, bước nhanh ra ngoài đón nàng.
“Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca, hai người đến đây sao lại không cho người báo cho ta một tiếng, Thanh Nguyệt có thể chuẩn bị một chút đón hai người…”
“Mộng Khê tỷ tỷ, thương thế của tỷ như thế nào?”. Thanh Nguyệt lặng lẽ nhìn cổ Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cởi áo choàng xuống, để lộ ra vết thươg trên cổ: “Miệng vết thương cơ bản đã khép lại, Thanh Nguyệt, đa tạ tảo cao của muội”.
“Mộng Khê tỷ tỷ đừng khách khí, nếu Mộng Khê tỷ tỷ thích ăn tảo cao, Thanh Nguyệt lại sai người làm nhiều một chút, đưa Mộng Khê tỷ tỷ mang về”. Bản quận chúa đúng là thông minh, tảo cao kia quả nhiên rất được Mộng Khê tỷ tỷ yêu thích.
“Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, mau ngồi”.
“Tiểu Phượng, dâng trà, mang hoa quả, điểm tâm”. Mấy ngày nay trời lạnh, Thanh Nguyệt nhàn đến vô sự, đâu cũng không đi, liền nằm trên giường suy nghĩ biện pháp đối phó Bắc Đường Diệp, Khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến, nàng vẫn còn nằm trên giường.
Thấy ánh mắt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nhìn nàng có chút kì quái, Thanh Nguyệt cũng biết bộ dạng chính mình hiện tại không nên gặp khách: “Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, hai người trước ngồi đây, chờ Thanh Nguyệt đi rửa mặt chải đầu một chút”.
“Thanh Nguyệt tâm tính giống như tiểu hài tử, không cần để ý”. Nam Cung Quyết vì Lạc Mộng Khê rót một ly nước ấm: Mộng Khê môi vẫn còn có chút nhợt nhạt, uống một chút nước sẽ tốt hơn.
“Ta biết”. Lạc Mộng Khê cũng không nghĩ sẽ để ý, tại đây trong chốn thâm cung, Thanh Nguyệt lại có được tính cách như vậy thật sự là khó mà có được.
“Lạc vương gia, Yến vương gia mời ngài đến dưỡng tâm điện”. một thị vệ tiến vào bẩm báo, Thanh Nguyệt vừa vặn chải đầu xong đi ra: “Diệp ca ca cũng đến hoàng cung sao?”
“Đúng vậy, quận chúa, Yến vương gia đang ở dưỡng tâm điện cùng hoàng thượng bàn chuyện”.
“Thanh Nguyệt, bổn vương đem Mộng Khê giao cho muội, hoàng cung này muội quen thuộc, giúp bổn vương chiếu cố mẫu tử các nàng”. Thanh Nguyệt là nghĩa nữ mà Kì hoàng sủng ái nhất, tại thâm cung này chưa bao giờ chịu qua thiệt thòi, để cho nàng chiếu cố Mộng Khê là lựa chọn thích hợp nhất.
“Yên tâm đi Quyết ca ca, chờ huynh từ dưỡng tâm điện trở về, Thanh Nguyệt nhất định sẽ trả lại cho huynh một Mộng Khê tỷ tỷ hoàn hảo không tổn hao gì”. Ta cũng đang muốn mượn cơ hội này, hướng Mộng Khê tỷ tỷ thỉnh giáo một chút phương pháp giáo phu nha.
Nam Cung Quyết không coi ai ra gì ở trên trán Lạc Mộng Khê ấn xuống một nụ hôn, mới bằng lòng theo thị vệ đi đến dưỡng tâm điện. Để lại kinh ngạc cho Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cùng một phòng cung nữ: Lạc vương gia đối với Lạc vương phi thật tốt.
“Mộng Khê tỷ tỷ, cảm tình giữa tỷ và Quyết ca ca thật tốt, bọn tỷ là như thế nào quen biết, hiểu nhau, lại mến nhau rồi thành thân?” Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cùng với một phòng cung nữ đều tỏ vẻ tò mò, yên lặng chờ đợi đáp án của Lạc Mộng Khê.
Thái dương càng lên càng cao, ánh mặt trời chiếu sáng, trong phòng mặc dù ấm áp, nhưng so với sự ấm áp của ánh mặt trời vẫn là bất đồng.
“Thanh Nguyệt, ánh nắng mặt trời bên ngoài không tệ, không bằng chúng ta ra bên ngoài, vừa phơi nắng vừa tán gẫu”. Bên ngoài tuy có gió, nhưng ở địa phương cản gió, ánh nắng chiếu lên người thập phần ấm áp, mùa đông phơi nắng nhiều một chút đối với thân thể rất tốt.
“Được, được”. Thanh Nguyệt một lòng muốn nghe chuyện xưa của Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, đối với yêu cầu của nàng, rất nhanh liền đáp ứng, lập tức lệnh cho các cung nữ đem trà nóng, trái cây điểm tâm chuyển đến phòng ngoài.
Ngồi trên ghế mềm ngoài phòng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, so với trong phòng còn ấm áp hơn, Thanh Nguyệt trong lòng đối với Mộng Khê càng thêm bội phục.
Chương 116: Tử quý phi
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
Ta còn nghĩ bên ngoài so với trong phòng sẽ lạnh hơn một chút, không nghĩ tới lại đúng như lời nói của Mộng Khê tỷ tỷ, thật ấm áp, về sau ta cũng nên ra ngoài phơi nắng nhiều một chút…
“Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt muốn nghe chuyện tình cảm của tỷ cùng Quyết ca ca”. Thanh Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười.
Lạc Mộng Khê buông chén trà trong tay: “Được rồi, ta liền kể cho muội nghe, chuyện giữa ta và Nam Cung Quyết. Ta cùng với Nam Cung Quyết quen biết trong một tình huống vô cùng đặc thù, lần đầu tiên gặp mặt, thực giống như hài kịch, thực thần bí, cũng thật…bất đắc dĩ…”
Lạc Mộng Khê ngồi kể lại, Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng, cùng với toàn bộ cung nữ, thái giám đều buông xuống công việc trong tay, cẩn thận lắng nghe, nghe đễn chỗ cảm động, mọi người đều nhịn không được lã chã rơi lệ…
“Mộng Khê tỷ tỷ, không thể tưởng được tỷ và Quyết ca ca lại phải trải qua nhiều gian khổ như vậy mới có thể đến với nhau, thật sự là không dễ dàng…” Thanh Nguyệt lau đôi mắt hồng hồng, Tiểu Phượng, các cung nữ cũng quay lưng đi lau nước mắt.
“Tình cảm không dễ dàng mới có được, lại càng làm cho người ta quý trọng, Thanh Nguyệt, muội cùng Yến vương gia…”
“Khụ, khụ khụ”. Thanh Nguyệt ho khan vài tiếng: “Tiểu Phượng lưu lại, những người khác trở về làm việc đi”.
Đem toàn bộ cung nữ, thái giám đuổi đi rồi, Thanh Nguyệt cẩn thận nhìn khắp nơi, xác định xung quanh không có người: “Mộng Khê tỷ tỷ, trước mặt tỷ, Thanh Nguyệt cũng sẽ không giấu diếm nữa, Thanh Nguyệt thích Diệp ca ca, một năm kia, cha mẹ Thanh Nguyệt đều qua đời, phụ hoàng đem Thanh Nguyệt vào trong cung, người đầu tiên cười với Thanh Nguyệt, chính là Diệp ca ca…”
“Cho nên, muội liền thích hắn”. Thích Bắc Đường Diệp tươi cười, trong sáng, không có tạp chất.
Thanh Nguyệt gật gật đầu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng là, Diệp ca ca luôn hờ hững với muội”.
“Chuyện này đơn giản, ta có biện pháp làm cho Bắc Đường Diệp có thể bất chi bất giác mà thích muội…”. Lạc Mộng Khê thần bí cười cười.
“thật sự?” Thanh Nguyệt vui sướng, kinh ngạc, mang theo một tia khó có thể tin: Mấy năm nay, nàng vẫn đều cố gắng, nhưng Bắc Đường Diệp thủy chung vẫn hờ hững với nàng.
“Đương nhiên là thật, Mộng Khê tỷ tỷ sẽ không lừa muội”. Lạc Mộng Khê đối với Thanh Nguyệt khoát tay áo, Thanh Nguyệt hiểu ý đưa tai qua, nghe Mộng Khê nhỏ giọng nói vài câu, Thanh Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Này…có thể được không?”
“Yên tâm, Mộng Khê tỷ tỷ cam đoan muội trăm lần thử trúng cả trăm”. Bắc Đường Diệp, ngươi chết là cái chắc.
“Được, vì chung thân hạnh phúc của Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt sẽ theo những gì Mộng Khê tỷ tỷ nói mà làm”. Thanh Nguyệt làm ra quyết tâm, giơ lên chén trà: “Mộng Khê tỷ tỷ, Thanh Nguyệt lấy rượu thay trà, kính ngươi một ly”.
“Tiểu hồ ly…đừng chạy, đừng chạy…”. Lạc Mộng Khê cùng Thanh Nguyệt đang muốn uống chén trà, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, Thanh Nguyệt không hờn giận nhíu nhíu mày: “Tiểu Phượng, đi ra xem có chuyện gì?”
“Dạ, quận chúa”. Quận chúa lúc này đang chiêu đãi Lạc vương phi, là người nào không có mắt ồn ào, không biết Lạc vương phi có thai, cần yên tĩnh sao?
Tiểu Phượng vừa mới đi được hai bước, một thân ảnh lửa đỏ vọt tiến vào, đôi mắt đen lúng liếng nhìn ngắm mọi nơi, sau khi nhìn đến Lạc Mộng Khê, đôi mắt sáng lên, hướng Lạc Mộng Khê chạy vội qua đó.
Tiểu hồ ly này Thanh Nguyệt đã từng gặp qua trong thư phòng của Nam Cung Quyết, biết là sủng vật của Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê tỷ tỷ, không nghĩ tới là tỷ lại mang theo nó đến”.
Tiểu hồ ly chạy tới trước mặt Lạc Mộng Khê, không suy nghĩ gì, thân ảnh lửa đỏ trực tiếp nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, ngón tay chạm đến lông mao mềm mại của tiểu hồ ly, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Tiểu gia hỏa này không phải bị Nam Cung Quyết nhốt ở biệt viện sao? Làm sao có thể chạy tới nơi này?
Tiểu hồ ly vừa mới nhào vào trong lòng Lạc Mộng Khê, một đám cung nữ, thái giám cũng chạy vào tiểu viện, ánh mắt vẫn còn nhìn theo tiểu hồ ly nằm trong lòng Lạc Mộng Khê vẫn chưa thu lại cái đuôi màu đỏ.
“Các ngươi là người cung nào? Chưa được cho phép lại dám xông vào Thanh Nguyệt cung?”
Tiểu Phượng đối với đám cung nữ nha hoàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa lớn tiếng trách mắng: thật sự là đáng giận, chưa bẩm báo, đã dám xông thẳng vào Thanh Nguyệt cung, rõ ràng là không đem quận chúa nhà ta đặt trong mắt.
Thấy rõ người đứng trong sân, Tiểu Phượng lại càng tức giận: thì ra là bọn họ, đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn…
đi vào cửa Thanh Nguyệt cung, phần lớn mọi người không dám tiến vào, mắt thấy tiểu hồ ly đang nằm trong lòng một người áo trắng đưa lưng về phía bọn họ, thái giám, các cung nữ trong lòng là không cam lòng, lại không giám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu tiểu hồ ly xông vào cung điện các nương nương khác thì dễ rồi, bọn họ có thể trực tiếp đi vào đem tiểu hồ ly bắt đi ra, nhưng xông vào Thanh Nguyệt cung, sự tình không tốt lắm, bọn họ biết: Chủ tử của mình cùng với Thanh Nguyệt quận chúa luôn đối nghịch nhau.
“Các ngươi thật to gan, chưa được cho phép, dám tùy tiện xông vào Thanh Nguyệt cung, người đâu, kéo tất cả ra ngoài, chém”. thì ra là thủ hạ của tiểu tiện nhân kia, hôm nay không giáo huấn tốt các ngươi, ta sẽ không gọi Thanh Nguyệt.
Ngoài điện, thị vệ tuần tra toàn bộ tiến vào, đem cung nữ thái giám xông vào Thanh Nguyệt cung vây quanh, một người trẻ tuổi, khí vũ bất phàm, mặt đầy chính khí bước nhanh đi đến: “Tham kiến Thanh Nguyệt quận chúa, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
“Dương thống lĩnh, ngươi tới rất đúng lúc”. Thanh Nguyệt đưa tay chỉ đám cung nữ, nha hoàn: “Bọn họ, chưa được sự cho phép của bản quận chúa, dám xông vào Thanh Nguyệt cung, toàn bộ kéo ra ngoài, chém”.
“Này…” Dương thống lĩnh cảm thấy khó xử: “Quận chúa, bọn họ mặc dù mạo phạm quận chúa, nhưng tội không đáng chết”.
“Quận chúa có thể nể mặt ty chức, tha cho bọn họ một mạng, ty chức đem bọn họ mỗi người đánh năm mươi đại bản, nhốt vào đại lao mười ngày coi như trừng phạt”.
“Này…” Thanh Nguyệt làm bộ ngưng mi suy nghĩ: hiện tại không phải thời điểm giết mấy người này xả giận, nếu không, nàng cùng hồ ly tinh kia kết thù càng lớn.
Nàng không sợ hồ ly tinh kia, nhưng cũng không thể không cẩn thận làm việc, để tránh cho hồ ly tinh kia tìm được lí do sửa trị nàng, lời nói vừa rồi, cũng chỉ là muốn hù dọa bọn họ, làm mất nhuệ khí của bọn họ.
Nếu nàng thật sự đem người giết chết, lại trúng ý của hồ ly kia, Kì hoàng cùng các hoàng tử, đại thần nhất định sẽ cho rằng nàng là một người tâm địa ác độc, là một tai họa.
Sau khi nói xong, Thanh Nguyệt đang lo không tìm được bậc thang mà xuống, Dương thống lĩnh lại tự động đưa đến cửa, nàng đương nhiên là sẽ đáp ứng đề nghị của hắn: “Nếu Dương thống lĩnh đã ra mặt xin cho bọn họ, vậy liền làm theo lời Dương thống lĩnh đi”.
“Đa tạ quận chúa”. Dương thống lĩnh lãnh mệnh đứng dậy, hướng bọn thị vệ hạ lệnh: “Đưa toàn bộ bọn họ đến hình phòng, đánh một trăm đại bản, ném vào đại lao mười ngày…”
Bọn thị vệ áp người đang muốn đi, một gã thái giám thoạt nhìn giống như đầu lĩnh bước nhanh đi tới trước mặt Thanh Nguyệt, ánh mắt nhìn liếc qua tiểu hồ ly trong lòng Lạc Mộng Khê đang không ngừng hướng ra bên ngoài nhìn ngó mọi chuyện.
“Tự ý xông vào Thanh Nguyệt cung là bọn ty chức không đúng, mong rằng Thanh Nguyệt quận chúa thứ lỗi, nhưng tiểu hồ ly kia là Tử quý phi nương nương muốn, còn thỉnh Thanh Nguyệt quận chúa đem tiểu hồ ly giao cho ty chức trở về báo cáo…”
“Tiểu hồ ly là của Mộng Khê tỷ tỷ, dựa vào cái gì giao cho chủ tử các ngươi?” Hồ ly tinh, thật sự là không biết xấu hổ, của người khác cũng muốn đoạt lấy.
Chương 116: Tử quý phi
Edit: Hoàng Anh
Beta: Ishtar
“Tử quý phi nương nương đến”. Tiếng thái giám đặc hữu từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, một cỗ kiệu hoa được bốn người nâng đi vào Thanh Nguyệt cung, bốn phía kiệu đều là trân châu, lụa mỏng ngăn cách, mông mông lung lung, không thấy rõ bộ dáng người bên trong.
“Ty chức, nô tỳ tham kiến quý phi nương nương”. Kiệu hạ xuống: ‘bùm…bùm…’ tất cả mọi người đều quỳ trên đất, chỉ trừ Lạc Mộng Khê cùng Thanh Nguyệt.
một tên thái giám đi tới trước kiệu, một bàn tay nhỏ bé tinh tế vươn ra, nhờ sự giúp đỡ của thái giám bước ra khỏi kiệu.
Nhất thời, thiên hạ vạn vật lâm vào thất sắc, chỉ còn lại nữ tử mặc cung trang màu tím, làm cho khuôn mặt xinh đẹp, minh diễm đánh sâu vào thị giác mọi người: “Bình thân”. Thanh âm quyến rũ, ôn nhu, nghe đến toàn thân xương cốt cũng muốn nhũn ra.
“Tạ nương nương”. Mọi người đáp một tiếng, rất nhanh đứng lên, tự động tránh ra một lối đi, Tử quý phi ở trước mắt mọi người chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Nguyệt cùng Lạc Mộng Khê.
Thanh Nguyệt khinh thường bĩu môi, đối với Tử quý phi làm như không thấy, phía sau truyền đến mùi son phấn nồng nặc làm cho Lạc Mộng Khê hơi nhíu mày, mất đi hưng trí uống trà.
“Bản cung ở trong cung đánh mất một tiểu hồ ly, nghe nói đã xông vào nơi này của Thanh Nguyệt quận chúa…” Tử quý phi ngữ khí ôn nhu, Thanh Nguyệt lại không chút nào nể mặt:
“Quý phi nương nương, ngài cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có tận mắt trông thấy tiểu hồ ly chạy vào trong Thanh Nguyệt cung đi…”
“Bản cung không có nhìn thấy, nhưng cung nữ, thái giám trong cung bản cung nhìn thấy là được, tiểu hồ ly là đang nằm trong lòng vị cô nương này…” Tử quý phi đem ánh mắt chuyển đến Lạc Mộng Khê vẫn đang ngồi quay lưng về phía nàng ta.
thật to gan, thấy bản cung đến, lại vẫn ngồi ở chỗ này không động, nha đầu Thanh Nguyệt có hoàng thượng che trở, bản cung không thể động đến nàng, nhưng ngươi lại có thân phận gì, dám đối với bản cung vô lễ như vậy.
“Người đâu, người này đối với bản cung bất kính, lại trộm sủng vật của bản cung, đem nàng kéo ra ngoài, trảm”.
Thanh Nguyệt cười khẩy một tiếng, giọng nói mang theo khinh thường: “Quý phi nương nương, không nói đến tiểu hồ ly kia là do Mộng Khê tỷ tỷ nuôi, tiểu hồ ly chạy đến trong lòng của nàng cũng là chuyện bình thương, ngươi có biết Mộng Khê tỷ tỷ có thân phận ra sao hay không?”
“Nàng là Lạc vương phi được Thanh Tiêu Lạc vương gia cưới hỏi đàng hoàng, nay lại đang có thai, không nên quỳ, phụ hoàng đối với chuyện này còn không so đo, quý phi nương nương ngài cũng quá tự đề cao bản thân rồi…”
Lạc Mộng Khê ngồi ở trên ghế, cúi đầu, không tiếng động cười yếu ớt: Ta vẫn nghĩ Thanh Nguyệt tâm tính đơn thuần, ta vốn nghĩ mình sẽ tự thân xuất mã giải quyết việc này, lại không nghĩ ràng nàng cũng là một người tâm tư thông minh, xem ra, không cần ta ra tay, nàng ấy cũng sẽ giải quyết tốt chuyện này.
Tuy rằng Kì Thiên hoàng thất rất hòa thuận, nhưng ở sâu trong thâm cung, vẫn có vài nhân vật không đơn giản.
“Thanh Tiêu Lạc vương gia là hoàng thượng tương lai của Thanh Tiêu, Lạc vương phi, tự nhiên chính là hoàng hậu tương lai, đứa nhỏ trong bụng Mộng Khê tỷ tỷ cũng chính là tiểu thái tử tương lai”.
“Tuy nói hiện tại Mộng Khê tỷ tỷ là vương phi, nhưng người ta là chính thất, thành thân nửa năm liền có thai, không giống người nào đó, thân phận mặc dù cao, cũng chỉ là một thiếp thất, thành thân gần một năm, bụng vẫn là không có một chút động tĩnh nào…”
Tương lai sau khi phụ hoàng qua đời, khẳng định cho người đi chôn cùng. Ở trong hoàng thất, mẫu quý nhờ con, quan trọng nhất chính là con nối dòng, có thai, tất cả mọi người sẽ tôn trọng ngươi, gặp ai cũng không cần hành lễ, làm sai chuyện cũng sẽ được tha thứ, nếu không có thai, lại không được sủng ái, một khi làm sai chuyện gì, sẽ bị vạn người trách mắng.
Tử quý phi bị tức tới mặt đở bừng, lại tìm không ra lời phản bác: “Thanh Nguyệt, tuổi bản cung so với ngươi tuy rằng xấp xỉ, nhưng dù sao cũng là bề trên của ngươi, ngươi nên gọi ta một tiếng mẫu phi”.
Thanh Nguyệt không cho là đúng: “Trong hoàng cung nhiều nương nương như vậy, mẫu phi của Thanh Nguyệt cũng thật nhiều”. Thiếu một mình ngươi cũng không ít.
Thanh Nguyệt bình thường ỷ vào sự sủng ái của Kì Hoàng luôn đối nghịch với nàng, tại đây trước mặt nhiều người như vậy làm cho nàng xấu mặt, món nợ này nàng sớm muộn gì cũng phải tính rõ ràng với Thanh Nguyệt.
“Thanh Nguyệt, việc này bản cung không muốn cùng ngươi so đo, tiểu hồ ly kia là sủng vật của bản cung, ngươi đem nó trả lại cho bản cung…”
“Tiểu hồ ly rõ ràng là của Mộng Khê tỷ tỷ, khi nào thì biến thành của quý phi nươg nương ngươi?” Thanh Nguyệt không tha tiếp tục nói:
“Mấy ngày hôm trước khi Thanh Nguyệt đến biệt viện, cũng thấy tiểu hồ ly này, Mộng Khê tỷ tỷ biết Thanh Nguyệt thích nó, lần này tiến cung thăm Thanh Nguyệt, thuận tiện mang theo tiểu hồ ly đến, vừa rồi tiểu hồ ly thừa dịp chúng ta không chú ý chạy ra ngoài chơi, ở trong cung đi một vòng, lại trở thành sủng vật của Tử quý phi rồi sao”.
Tiểu hồ ly cùng Mộng Khê tỷ tỷ thân như vậy, cũng không thèm để ý đến ngươi, làm sao lại có thể là sủng vật của ngươi, đúng là trợn mắt nói dối.
một cỗ hương vị quái dị, xa lạ truyền vào trong mũi, Lạc Mộng Khê vội vàng che lại miệng mũi của tiểu hồ li, tuyết mâu híp lại: thật ti bỉ, lại dám dùng loại phương pháp này đoạt đồ của ta…
“Thanh Nguyệt, chuyện tới nay, bản cung người sáng mắt không nói tiếng lóng, con hồ ly này không phải hồ ly bình thường, mà là một con linh hồ, nó có khả năng nhận thức chủ nhân”.
“Chúng ta tất cả đều nói miệng không bằng chứng, không bằng để cho tiểu hồ ly này tự mình lựa chọn chủ thì thế nào? Đem tiểu hồ ly thả ra giữa sân, để cho nó tự mình lựa chọn chủ nhân, nếu tiểu hồ ly lựa chọn là Lạc vương phi, bản cung không nói hai lời để cho Lạc vương phi đem tiểu hồ ly đi, nếu tiểu hồ ly lựa chọn là bản cung,…”
Tử quý phi cười quỷ dị: “Còn thỉnh Thanh Nguyệt quận chúa giơ cao đánh khẽ, không ngăn trở bản cung đem tiểu hồ ly đi”.
Thử liền thử, ai sợ ai, tiểu hồ ly này rõ ràng là của Mộng Khê tỷ tỷ, nó tuyệt đối sẽ không ffi theo ngươi,…
không đúng, hồ ly tinh này biết rõ tiểu hồ ly không phải của ả, tuyệt đối sẽ không lựa chọn đi cùng nàng ta, nàng ta đưa ra điều kiện như vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!