Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyền kỳ Lạc Vương Phi

Phụ trách, phụ cái gì trách? Lời nói của Nam Cung Quyết làm cho Lạc Mộng Khê nghe xong đầu đầy sương mù, đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, Lạc Mộng Khê nhớ tới những lời Băng Lam đã nói qua, nhất thời tỉnh ngộ.

“Tối hôm qua Lạc vương gia làm lộn xộn quần áo của Mộng Khê là vì cứu Mộng Khê, cho nên Lạc vương gia không cần phụ trách việc ấy.” Chẳng qua chỉ thấy được cánh tay, da thịt trên vai mà thôi, sẽ phụ trách, người cổ đại thật đúng là cổ hủ……

Còn có, Nam Cung Quyết này không phải không gần nữ sắc sao? Vì sao còn nói muốn phụ trách ta……

“Một khi đã như vậy, bổn vương còn có việc đi trước một bước, sau này còn gặp lại.” Nam Cung Quyết ánh mắt lạnh như băng trong giọng nói mơ hồ còn mang theo tức giận, mâu quang thâm thúy giống như cũng nhiễm một tầng giận tái đi, không đợi Lạc Mộng Khê trả lời, Nam Cung Quyết đã bay lên trời, thân ảnh thon dài giống như thiên ngoại phi tiên, vận dụng khinh công bay giữa không trung, tao nhã, rất nhanh rời xa tầm mắt của Lạc Mộng Khê.

Nhìn xa xa trên bầu trời, tay áo màu trắng Nam Cung Quyết không ngừng tung bay, Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng: Không thể giải thích, nói tức giận liền tức giận, tính cách của Nam Cung Quyết thật đúng là hỉ nộ vô thường, so với khí trời tháng sáu còn muốn biến đổi nhanh hơn, xem ra về sau ta nên ít tiếp xúc với hắn là tốt nhất……

Lạc Mộng Khê thở phì phì xoay người, khẽ nhìn lên bầu trời, trong lòng cả kinh: Không xong, thời gian đã quá muộn, Tướng phủ sắp xảy ra chuyện……

Không kịp nghĩ gì khác, Lạc Mộng Khê thi triển thân pháp, rất nhanh bay hướng Tướng phủ, còn không ngừng oán thầm trong lòng: Nam Cung Quyết đáng chết, lại là ngươi làm chậm trễ thời gian của ta, nếu ta trở về không kịp, kế hoạch bị người khác nhìn thấu, ta quyết không tha cho ngươi……

Lạc Mộng Khê một đường cấp bách bay đi, không lâu sau đã đến trước cửa Tướng phủ, sau khi nhanh nhẹn tiếp đất, xác nhận bốn bề vắng lặng, Lạc Mộng Khê đang muốn trèo tường nhảy vào Tướng phủ, bất thình lình một trận gió mát thổi qua, một hương thơm như có như không theo gió bay vào trong mũi……

Nam Cung Quyết! Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn trên đường, chỉ thấy trời đất một mảnh trống rỗng, ngay cả một nửa nhân ảnh cũng không có, ngưng thần yên lặng nghe, bốn phía không có tiếng hít thở nào.

Lạc Mộng Khê cười có chút tự giễu: Lúc Nam Cung Quyết ở trong rừng đã tức giận rời đi không thể giải thích, làm sao có thể xuất hiện ở đây, xem ra vừa rồi chính là ảo giác của ta……

Sau khi Lạc Mộng Khê xoay người, thân ảnh yểu điệu giống như Hồ Điệp, nhởn nhơ, nhẹ nhàng bay vào Tướng phủ, ngay lúc nàng bay vào Tướng phủ, cách đó không xa, một thân ảnh màu trắng thon dài màu trắng xuất hiện, dung nhan tuấn mỹ, ánh mắt thâm thúy, khí thế bức người, đúng là Thanh Tiêu quốc Lạc vương Nam Cung Quyết.

Mùi đàn hương vừa rồi không phải là ảo giác của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết xác thực là ở gần đây……

Sau khi Lạc Mộng Khê tiến vào Tướng phủ, đang muốn lặng lẽ không một tiếng động trở về Khê viên, bất thình lình một mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê dừng cước bộ, tuyết mâu híp lại:

Ở trong rừng, đoạn cành cây mà Lạc Mộng Khê đánh trúng cổ tay của nữ hắc y nhân có lưu một mùi hương kỳ lạ, dùng để lần theo dấu vết, cho nên, Lạc Mộng Khê muốn tìm nữ hắc y nhân kia là dễ như chơi.

Nhưng khiến nàng có cảm giác khó hiểu là, cổ mùi hương này lại xuất hiện ở Tướng phủ: Nữ hắc y nhân kia là người Tướng phủ, hoặc là ngoài ý muốn, nàng đi đến Tướng phủ sai người của nàng báo cáo tình hình……

Lúc này Tướng phủ vẫn còn im ắng, Đại phu nhân còn chưa sai người động thủ, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi lóe, xoay người đi hướng mùi hương truyền đến……

Lạc Mộng Khê theo mùi đi đến trước một tòa kiến trúc, ngẩng đầu nhìn chữ đề trên cửa viện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười quỷ dị: Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, nữ hắc y nhân kia là người của Tam phu nhân……

Hương viên, Lạc Mộng Khê không tiếng động đọc ra chữ đề trên cửa viện, hai chân điểm nhẹ, thân ảnh yểu điệu rất nhanh bay lên nóc nhà Hương viên:

Tam phu nhân có thể ở Tướng phủ chung sống yên ổn với Đại phu nhân hơn hai mươi năm, nhất định có chỗ lợi hại, hai người bọn họ giống như đã đạt một ký kết ngầm, không xâm phạm lẫn nhau, nếu muốn để hai người bọn họ đấu ngầm, nhất định phải có bản lĩnh.

Khi sáng, Lạc Mộng Khê cố ý để cho Lạc Thải Vân nghe được những lời nàng nói, là muốn chia rẽ liên hệ giữa Đại phu nhân và Tam phu nhân, về sau, Lạc Mộng Khê đem thức ăn bị hạ độc của mình trộn lẫn với thức ăn mang đến Hương viên, để cho Tam phu nhân và Lạc Thải Vân trúng độc ngoài ý muốn, là vì muốn Đại phu nhân và Tam phu nhân xảy ra mâu thuẫn.

Không thể phủ nhận là Lạc Mộng Khê đã thành công, đêm nay nữ hắc y nhân giết chết bốn tên thị vệ là người do Tam phu nhân phái đi, muốn mình khỏi nằm trong diện tình nghi, đồng thời khiến cho Đại phu nhân và Lạc Mộng Khê tranh đấu, Tam phu nhân lệnh cho nữ hắc y nhân đem việc giết bốn thị vệ kia giá họa cho Lạc Mộng Khê……

Kỳ thật, hết mọi việc đều nằm trong dự tính của Lạc Mộng Khê: Lạc Mộng Khê muốn khiến Đại phu nhân và Tam phu nhân tranh đấu, còn mình ngồi không ngư ông đắc lợi, mà Tam phu nhân lại hy vọng Đại phu nhân và Lạc Mộng Khê tranh đấu, nàng sẽ ngồi không ngư ông đắc lợi, Đại phu nhân kia có thể cũng muốn Tam phu nhân và Lạc Mộng Khê tranh đấu, mình ngồi không ngư ông đắc lợi……

Nữ tử trong Tướng phủ này đều là cao thủ tranh giành cấu xé lẫn nhau, điểm mấu chốt là, ai đi nước cờ cao minh sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng!

Lạc Mộng Khê im lặng không một tiếng động hạ xuống nóc nhà Hương viên, thật cẩn thận gỡ ra vài viên ngói nhìn vào phòng: Một hắc y nữ tử ngồi thoải mái trên giường lớn được phủ gấm thật dày, lúc này, nữ tử đã tháo mạng che mặt màu đen ra, đang bôi thuốc lên cánh tay phải bị thương……

Tam phu nhân! Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia khiếp sợ: Tam phu nhân lại có võ công, hơn nữa, tự tay đi giết bốn tên thị vệ kia! Tướng phủ này đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết ……

Xa xa, một đội thị vệ tuần tra cầm trong tay cây đuốc bước nhanh về phía Hương viên, Lạc Mộng Khê không thể ở lại, sau khi phục hồi mái ngói lại nguyên dạng, lặng lẽ rời khỏi Hương viên, rất nhanh bay hướng Khê viên:

Nguyên bản ta còn tính tìm nữ hắc y nhân để giết, dù sao, nàng đã hãm hại ta, lại không nghĩ rằng nàng lại chính là Tam phu nhân, xem ra, trong một thời gian ngắn ta không thể động đến nàng, nhưng mà, như vậy cũng tốt, ta có thể lợi dụng cơ hội lần này, làm cho Tướng phủ càng loạn thêm……

“Đại tiểu thư có ở đây không? Đại phu nhân mời nàng đến đại sảnh……” Trong Khê viên, Đông Mai mang theo rất nhiều thị vệ đi vào, đang đứng ở cửa nói chuyện với Lôi Viễn, Lôi Thanh.

Không biết là Đông Mai làm việc cẩn thận, hay đã rút ra bài học kinh nghiệm từ Đông Trúc, hoặc có thể là kiêng kị Lôi Viễn, Lôi Thanh, hành động của ả ở Khê viên luôn đúng quy củ, giọng điệu khách khí, làm cho người ta tìm không thấy lý do đổ tội cho ả.

Lạc Mộng Khê rất nhanh vòng qua phía sau phòng, mở cửa sổ ra, nhảy vào trong, vừa mới cởi y phục dạ hành, nằm ở trên giường thì của phòng ngủ đã bị người khác gõ vang, giọng Lôi Viễn lạnh như băng không hề có tình cảm vang lên ở ngoài cửa:“Đại tiểu thư, Tướng gia, Đại phu nhân thỉnh Đại tiểu thư đến đại sảnh nghị sự!”

“Được…… Ta biết rồi……” Lạc Mộng Khê làm bộ như buồn ngủ mông lung trả lời : Đến đại sảnh nghị sự, nói thật dễ nghe, trên thực tế là muốn ta đến đại sảnh để lĩnh tội……

Lạc Mộng Khê nằm ở trên giường một lát mới chầm chập đứng dậy mặc quần áo: Đã diễn phải diễn ra trò, lúc này người đang bùn ngủ, nếu dậy quá nhanh, khẳng định sẽ bị người khôn khéo hoài nghi……

Sau khi mặc quần áo xong, Lạc Mộng Khê đi ra cửa phòng: Dưới ánh lửa, Lạc Mộng Khê tuy rằng đang mang mạng che mặt, nhưng khí chất tươi mát, hơi thở cường thế, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn ra tia sắc bén của nàng làm cho người ta không thể bỏ qua……

Tất cả thi vệ đứng ở ngoài cửa đều là người lãnh tâm lãnh tình, nhưng khi thấy Lạc Mộng Khê lúc này, tâm không còn lạnh như băng nữa, mà hơi rung động một chút……

Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, nhìn chăm chú Lôi Viễn, Lôi Thanh, đám người Đông Mai đang chậm rãi đi đến đại sảnh, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên ý cười trào phúng:

Tam phu nhân, nếu đêm nay ngươi không xuất hiện ở trong rừng, ta sẽ quyết định tự mình đối phó với Đại phu nhân, không hề kéo ngươi vào chốn thị phi này, nhưng mà ngươi xuất hiện, còn giống như dự đoán của ta, sau khi giết người giá họa cho ta, cho nên, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi……

Đại phu nhân, Tam phu nhân kế tiếp ta sẽ tự mình đạo diễn một trò hay cho các ngươi xem, hai người các ngươi chung sống hòa bình hai mươi năm bây giờ cũng nên tan rã, tranh giành cấu xé lẫn nhau tàn khốc, màn che sắp rớt rồi, tin rằng từ nay về sau mỗi một ngày, các ngươi đều sẽ vô cùng phấn khích

Khi Lạc Mộng Khê được đám người Đông Mai ‘Hộ tống’ đến đại sảnh, bên trong không có ai khác ngoài Lạc Tử Quận bị trúng xà độc, bọn người Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân.

Lạc Thừa tướng ngồi ở trên ghế, tay bưng chén trà, sắc mặt âm trầm, ở cách đó không xa Đại phu nhân ngồi ở bên người hắn nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt thoáng hiện lệ quang, Ngô Phi một thân cẩm y màu đen, mặt không chút biểu tình đứng phía sau Đại phu nhân, ánh mắt băng lãnh, vô tình.

Lạc Tử Hàm ngồi ở bên cạnh Đại phu nhân, nhàn nhã uống trà, Tam phu nhân ngồi ở một bên khác của Lạc Thừa tướng, khuôn mặt bình tĩnh, Lạc Thải Vân ngồi bên cạnh Tam phu nhân, ánh mắt trống rỗng, ngáp mấy cái liền, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhìn tư thế này của bọn hắn, là muốn mở một cuộc xét xử, mà người bị xét xử đương nhiên là Lạc Mộng Khê nàng, khóe miệng Lạc Mộng Khê khóe khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Muốn xét xử ta, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh lớn như vậy hay không!

“Mộng Khê, ngươi biết tội chưa?” Lạc Mộng Khê vừa mới đi vào đại sảnh, Lạc Thừa tướng đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, lớn tiếng chất vấn, đáy mắt lạnh như băng hiện ra tia lửa giận.

Lạc Mộng Khê cố tình giả ngu giả ngơ:“Lạc Thừa tướng, Mộng Khê vừa rồi đang nghỉ ngơi, được truyền lệnh đi đến đại sảnh, thật sự không biết đã phạm tội gì, thỉnh Lạc Thừa tướng chỉ rõ.”

Ngô Phi khóe mắt dư quang lia nhanh đứng ở phía sau Đại phu nhân, khuôn mặt lạnh như băng, không nói được một lời. Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng: Lúc ở trong rừng, nàng đã tự mình nhìn ra nam hắc y nhân kia là Ngô Phi, Đại phu nhân cũng coi như thông minh, đem việc này giao cho Lạc Thừa tướng xử lý, như vậy, chính là muốn Lạc Mộng Khê và Lạc Thừa tướng xảy ra xung đột, cùng Vân Bích Lạc nàng không có quan hệ gì……

Nhưng thật ra Tam phu nhân so với Đại phu nhân có ngu hơn một chút, người bình thường đều là chạy vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, làm gì có chuyện chạy vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, biểu hiện khác thường của bốn tên thị vệ đã im lặng giải thích rõ:

Đại phu nhân bố trí, chuẩn bị hy sinh bốn tên thị vệ kia, dọn sạch chướng ngại của mình ở Tướng phủ, người thông minh đều có thể hiểu ra, Tam phu nhân kia lại cố tình ngu ngốc tự mình chui vào rọ……

“Được, bổn tướng sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!” Lạc Thừa tướng trong mắt tức giận:“Người đâu, khiêng bọn họ lên đi.”

Lạc Thừa tướng vừa dứt lời, vài tên thị vệ khiêng thi thể của bốn tên thị vệ đi vào đại sảnh.

Nhìn khuôn mặt dữ tợn, chết cũng thê thảm của bốn thị vệ, Lạc Mộng Khê thầm nghĩ trong lòng: Thủ đoạn của Tam phu nhân cũng thật tàn khốc, lại làm cho bọn họ chết khó chịu như vậy, nhưng mà, Tam phu nhân đem việc này giá họa cho Lạc Mộng Khê, bốn thị vệ càng chết thảm, càng chứng minh là Lạc Mộng Khê nàng tâm ngoan, thủ đoạn tàn khốc……

“Mộng Khê không rõ ý tứ của Lạc Thừa tướng.” Lạc Mộng Khê cố tình nghi hoặc.

“Nguyên nhân là bốn tên thị vệ mạo phạm ngươi, bị bổn tướng đuổi ra khỏi Tướng phủ!” Lạc Thừa tướng giọng điệu như trướcvẫn lạnh như băng:“Nay bốn người bị giết bỏ mình, ở trong tay bọn hắn còn phát hiện thứ này……”

Lạc Thừa tướng nổi giận đùng đùng ném một vật màu trắng hướng tới Lạc Mộng Khê, có thể là bởi vì vật màu trắng rất nhẹ, chưa tới trước mặt Lạc Mộng Khê liền tự tản ra, khẽ rơi trên mặt đất, Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn xuống, đúng là một khăn lụa màu trắng:

“Mộng Khê, trên khăn lụa này thêu tên của ngươi!” Lạc Thừa tướng sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng chặt chẽ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê:“Bốn người bọn họ là mạo phạm qua ngươi, nhưng bọn hắn đã bị trừng phạt, ngươi không nên dùng hình phạt riêng, giết bọn hắn diệt khẩu……”

“Nói như vậy, Lạc Thừa tướng hoài nghi bốn người này là bị Mộng Khê giết chết.” Lạc Mộng Khê hơi cúi người, nhặt khăn lụa lên, động tác trời sinh tươi mát, tự nhiên, tao nhã, cao quý, khiến Lạc Thải Vân nhìn đến ghen tị không thôi.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lạc Thừa tướng lớn tiếng hỏi lại, ánh mắt như trước lạnh như băng:“Bốn tên thị vệ này ngày thường ru rú trong nhà, chưa từng cùng người khác kết qua cừu hận……”

Thì ra chứng cứ phạm tội để Tam phu nhân vu oan giá họa cho ta chính là khăn lụa này. Lạc Mộng Khê cố tình cẩn thận xem xét khăn lụa, kì thực đang lặng lẽ đánh giá phản ứng của Tam phu nhân: Sắc mặt của Tam phu nhân bình tĩnh như thường, nhưng bàn tay mềm muốn bưng chén trà của nàng lại hơi run run một chút……

Tam phu nhân, ta sẽ cho ngươi hôm nay sở tác sở vi trả một cái giá thật đắt, Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển hướng khăn lụa, cười nhàn nhạt: “Khăn lụa này không phải của ta, trên khăn lụa của ta được thêu đều là hoa Lan, hoa Cúc, hoa Thủy Tiên thanh lịch tao nhã, nhưng trên khăn lụa này lại thêu Mẫu Đơn, chứng tỏ chủ nhân vinh hoa phú quý……”

“Choang!” Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, thì một chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước trà văng khắp nơi…….

“Thực xin lỗi, ta không cẩn thận làm vỡ chén trà!” Tam phu nhân hơi cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng và bất an: Làm sao bây giờ? Kế hoạch của ta sẽ không bị vạch trần chứ, Lạc Mộng Khê thông minh ngoài sức tưởng tượng của ta……

Lạc Thừa tướng không hờn giận nhìn Tam phu nhân liếc mắt một cái, vẫn chưa mở miệng răn dạy, Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trong đôi mắt hiện lên một tia ý cười trêu tức:

Tam phu nhân, trò hay vừa mới bắt đầu, ngươi đã chịu không nổi rồi, kế tiếp còn có vai diễn của ngươi mà, nhưng ngươi nhất định phải chống đỡ đến cuối cùng, nếu không, ngươi không muốn tất cả mọi việc đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ!

Lạc Mộng Khê cầm khăn lụa trong tay nhìn mọi người một lượt:“Nữ tử ở Thanh Tiêu quốc đều biết thêu thùa, tên ở trên khăn lụa là do người khác thêu không phải không có khả năng, các vị đều là người thông minh, đương nhiên có thể nghĩ một điều là khăn lụa sở dĩ xuất hiện ở nơi bốn thị vệ bị giết, có hai nguyên nhân, một là, người giết bọn hắn cũng có chữ Khê, sau khi giết người, trong lúc vô tình làm rơi ở hiện trường, hoặc chính là có người muốn hãm hại ta……”

Tam phu nhân cúi đầu xuống, ánh mắt nhanh quay ngược trở lại: Là ta đã nóng vội, không có lo liệu chu toàn, Lạc Mộng Khê, ngươi lợi hại……

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận