Lạc vương phủ
Nhìn tên ám vệ cầm áo choàng đặt trên chiếc bàn tròn, Bắc Đường Diệp không chút khách khí ở giữa phòng Nam Cung Quyết cười to: “Áo choàng này ít nhất cũng đáng giá ngàn lượng bạc, nhưng nàng chỉ trả mười hai lượng bạc, thật không biết nàng có nhìn ra giá trị của cái áo này hay không, hay là cố ý làm như vậy, Nam Cung Quyết xem ra lần này ngươi gặp đối thủ rồi………….”
“Nam Cung Quyết, nữ tử kia phát hiện ra bí mật trong áo choàng của ngươi, người của ngươi sẽ không tìm được nàng!” Ánh mắt Bắc Đường Diệp hiện lên tia thích thú vui sướng khi người khắc gặp nạn.
Nam Cung Quyết sắc mặt vẫn vậy: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần bổn vương muốn, tất cả những gì liên quan đến nàng bổn vương đều có thể điều tra được!” Giọng nói lạnh như băng nhưng không che giấu được sự tự tin.
Đột nhiên, trong đôi mắt Bắc Đường Diệp có vẻ không được tự nhiên: Bắc Đường Diệp thân là Tứ hoàng tử của Kì Thiên quốc, đã gặp qua vô số mỹ nhân, đối với những đồ vật đẹp mà hắn muốn thì hắn không có sức chống cự, nhưng hắn lại thừa nhận, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng bị che đi, thân hình uyển chuyển, hắn từng thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng không ai thanh cao thoát tục như nàng, làm cho người ta vô thức bị nàng hấp dẫn.
Nhưng, khiến cho Bắc Đường Diệp giật mình không phải bởi khí chất vượt trội của nàng, mà là ánh mắt sắc bén của nàng, hơi thở kiên cường, cùng với bản lĩnh cao siêu không kém Nam Cung Quyết bao nhiêu, nàng cao ngạo, lạnh lùng, điều này không cần phải chứng minh: nàng cũng không phải hạng người tầm thường……
Còn có, Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô song, tất cả nữ tử thấy hắn sẽ nhất mực si mê, tuy rằng nữ tử kia thấy hắn cũng có chút ngây người, nhưng Bắc Đường Diệp có thể thấy rõ, nàng đối với hắn chỉ có thưởng thức, chứ không có một chút si mê ái mộ nào……
Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết đang trầm tư, khóe miệng nhếch lên nhưng không có ý tốt, ‘Hảo tâm’ đề nghị: “Nam Cung Quyết, ta biết lần này ngươi về kinh là dốc tâm làm việc, cố gắng hoàn thành tốt, không bằng nữ tử kia giao cho ta xử lý……….”
Nam Cung Quyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Bắc Đường Diệp, ý tốt của ngươi bổn vương xin nhận, nếu nữ tử này hướng về bổn vương, bổn vương sẽ cùng nàng xử lý chuyện này, không nghĩ sẽ làm phiền người khác………”
Nhưng Bắc Đường Diệp lại phản bác: “Nam Cung Quyết, ngươi và ta còn cần gì phải khách khí như vậy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta thôi……..”
“Nhanh nín thở” Một mùi hương quái dị bay vào trong mũi, ánh mắt Nam Cung Quyết thay đổi, vẻ mặt ngưng trọng che kín nét tuấn mỹ: “Áo choàng bị người khác động tay động chân……………..”
Bắc Đường Diệp cũng là cao thủ, lời Nam Cung Quyết còn chưa dứt, hắn đã ngưng hô hấp, ánh mắt sắc bén nhìn về phía áo choàng đặt trong hộp kia, từ trong áo choàng, một cỗ hương tựa khói chậm rãi toát ra……..
Không lau sau khói nhẹ tan hết, trong phòng có điều gì không ổn, Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp vẫn không hô hấp: “Người đâu đem áo choàng này thiêu hủy!”
“Từ từ!” Bắc Đường Diệp bước nhanh về phía áo choàng: “Ta muốn xem áo choàng này có chỗ nào kì quái!”
Nam Cung Quyết đang muốn ngăn cản, Bắc Đường Diệp đã bước tới chạm vào áo choàng, ngay lúc hắn vừa chạm vào áo choàng, trong nháy mắt một cỗ hơi nóng cùng mùi hương quái dị hướng mặt mà bay đến, Bắc Đường Diệp trong lòng kinh hãi, vội vàng lắc mình tránh né.
Tuy rằng tốc độ của Bắc Đường Diệp rất nhanh, nhưng vẫn bị cổ hơi nóng dính vào tay áo, nhất thời, một mảng áo trắng bị hơi nóng làm cho biến thành màu lam…………
“Có cơ quan rất tinh xảo!” Nhìn trong hộp có vài cây nhỏ, Bắc Đường Diệp không nhịn được tán thưởng, đang muốn cẩn thận nghiên cứu một chút, đột nhiên các cây nhỏ tản ra: “Vèo vèo vèo!” Nhánh cây đi qua nơi nào đồ trang trí nơi đó đều bị đập nát………
Sau khi tất cả trở lại yên ắng, Bắc Đường Diệp nhìn về phía Nam Cung Quyết đáy mắt hiện lên một tia ngưng trọng cùng vui sướng khi người khác gặp họa: “Nam Cung Quyết lần này ngươi thật sự gặp được đối thủ rồi , nhưng ta tin tưởng năng lực của ngươi hẳn sẽ không thể thua nàng!”
Nam Cung Quyết không nói gì, hơi nghiêng người, nhìn về ánh trăng xa xa ngoài cửa sổ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh thanh cao thoát tục kia, lại dùng mạn sa che đi dung nhan, nhưng đôi mắt lại sâu thẵm càng nhìn càng bị lôi cuốn: Ngươi đến tột cùng là ai?
Khi Lạc Mộng Khê trở lại phủ, liền ngủ li bì suốt cả đêm, lúc bình minh mới tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Băng Lam dọn đồ ăn lên: “Tiểu thư, người dùng bữa trước, nô tỳ đi làm việc!”
Nhìn đám cỏ hoang mọc cao bằng nữa người, Lạc Mộng Khê gật đầu: “Ngươi đi vào sân làm cỏ trước, ta cơm nước xong sẽ đi giúp ngươi sau……”
“Tiểu thư, nô tỳ hôm nay phải đi vào trong viện giúp Tam thiếu gia…….” Băng Lam nhỏ giọng trả lời: “Nô tỳ đi trước, tiểu thư, người dùng cơm đi…….”
“Ngươi là nha hoàn của ta, chuyện của sân mình không làm, vì sao lại muốn đi giúp người khác, làm công việc của ngươi đi!”
Nói như vậy, quản gia tổng quản của Lạc phủ giao cho các nha hoàn phụ trách sân của mình, nếu làm xong thì liền nghĩ ngơi, Băng Lam là nha hoàn của nàng, chuyện sân mình làm chưa xong lại bị sai đi làm sân khác, thật là khinh người quá đáng! Khó trách tiểu viện này cỏ dại lại mọc cao như vậy.
Mâu quang Lạc Mộng Khê trầm xuống: “Băng Lam, hôm nay có xảy ra chuyện gì ngươi cũng không phải đi, ở lại nơi này……….”
“Nhưng quản gia hắn sẽ…….”
“Nếu quản gia hỏi ngươi, ngươi kêu hắn tới đây tìm ta!” Giọng điệu của Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống, làm cho người ta không biết dụng ý trong lời nói của nàng.
Băng Lam ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó, lại thấy toàn thân Lạc Mộng Khê phát ra hơi thở lạnh như băng, lời nói tới miệng, Băng Lam nuốt ngược trở vào: Đại tiểu thư bây giờ không còn giống như Đại tiểu thư trước kia……….
Quả nhiên, đúng như Lạc Mộng Khê dự đoán, một lúc sau, quản gia Lạc phủ nổi giận bước vào chỗ Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam: “Băng Lam, Băng Lam, ngươi ra đây cho ta!”
“Vương quản gia!” Băng Lam lo sợ từ trong phòng chạy ra, cúi đầu xuống, giống như một tiểu hài tử làm sai đang chờ trách phạt.
Vương quản gia lớn tiếng răn dạy: “Ngươi ở chỗ này làm gì, còn không mau đi làm việc! Nếu Tam thiếu gia trở về mà ngươi không làm xong công việc, một ngày ngươi không được ăn cơm!”
“Vương quản gia, Băng Lam là nha hoàn của ta, vì sao phải đến nơi của Tam đệ làm việc?” Lạc Mộng Khê từ trong thản nhiên bước ra, giọng điệu bình tĩnh, làm người ta không nhìn ra dụng ý trong lời nói của nàng.
Vốn tưởng rằng quản gia cũng sẽ nể mặt Lạc Mộng Khê, không ngờ, Vương quản gia hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Lạc Mộng Khê, thân ngươi ngươi còn lo chưa xong, còn ở đó mà đi quan tâm người khác, việc ta phân cho nàng, nàng đều phải làm…………”
Lúc này Lạc Mộng Khê hoàn toàn hiểu được, thân phận của nàng ở đây vô cùng nhỏ bé, giống như nha hoàn, khó trách bàn tay nàng lại có nhiều vết chai sần, thì ra là do làm việc mà, trong lòng khẽ thở dài: không thể tưởng tượng được trước kia Lạc Đại tiểu thư phải sống như thế này………..
“Vương quản gia, xảy ra chuyện gì?” Một giọng nam cao ngạo truyền vào tai, sắc mặt Băng Lam thay đổi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lạc Mộng Khê.
Một gã tuổi xấp xỉ Lạc Mộng Khê, đầu đội Ngọc Quan tím, thân nam tử y phục cẩm hoa xuất hiện trước mắt mọi người, tướng mạo tuấn mỹ, mặt đang mĩm cười, ánh mắt lộ rõ tia lạnh lùng cùng ngoan độc chứng tỏ rằng: Hắn không phải người tốt.
Phía sau nam tử có vài nha hoàn theo sau, trong tay bưng khay, mâm, nhìn về phía Lạc Mộng Khê, tên nam tử đáy mắt hiện lên một tia cổ quái mang theo ý cười nhạo: “Thì ra là Đại tỷ, như thế nào, Đại tỷ đang mệt mỏi, không muốn làm việc sao?”
Khi nói chuyện, Lạc Tử Quận đã đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, nhìn Lạc Mộng Khê một lượt từ trên xuống dưới thầm đánh giá, ý cười ở đáy mắt ngày càng sâu: “Vương quản gia, nếu Đại tỷ mệt mỏi, không cần phải miễn cưỡng làm việc, chi bằng cho nàng nghỉ ngơi một ngày, để Băng Lam hầu hạ nàng!” Giọng điệu thật giống như mình là chúa cứu thế, ban ân huệ cho Lạc Mộng Khê.
“Vâng, Tam thiếu gia!” Ngay khi Băng Lam đang buồn bực không biết vì sao hôm nay Lạc Tử Quận đột nhiên đến đây thì Lạc Tử Quận đã mở miệng: “Đại tỷ, Tam đệ vừa cách thủy bát canh thuốc, giải trừ mệt nhọc, nếu Đại tỷ thấy mệt, uống hết bát canh thuốc rồi nghỉ ngơi!”
Lạc Tử Quận khoác tay áo nhẹ nhàng cười, một tiểu nha hoàn lập tức hiểu ý, cầm trong tay cái khay, đem đến trước mặt Lạc Mộng Khê: “Đại tiểu thư thỉnh dùng!” Giọng điệu như ra lệnh cho Lạc Mộng Khê phải đem bát thuốc uống cạn.
Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Mộng Khê nhìn một lượt những người ở đây, ngoại trừ Băng Lam, những người khác đều dùng ánh mắt hèn mọn, khinh thường để nhìn nàng, mơ hồ còn mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cứ như đang chờ nàng bị bẻ mặt.
Lạc Mộng Khê không tiếng động hừ lạnh: Ta cũng không phải là Lạc Đại tiểu thư trước kia, yếu đuối vô lực mặc các ngươi có thể ức hiếp khi dễ………..(GL: Đúng roài đó >.<)
“Đại tiểu thư, nô tỳ còn phải làm việc, người mau uống thuốc đi!” Tiểu nha hoàn nhíu mày, trong giọng nói có vẻ không còn kiên nhẫn.
Đột nhiên mi mắt Lạc Mộng Khê nhếch lên, đôi mắt chợt sáng lên rồi biến mắt để lộ hàn khí kỳ dị, dọa tiểu nha hoàn kia sợ đến run người: Này, đây là chuyện gì………
“Vương quản gia, gia quy Lạc gia có quy định tội mạo phạm không?” Lạc Mộng Khê ngữ khí bình tỉnh, khiến người nghe không biết nàng có dụng ý gì……….
Vương quản gia không biết Lạc Mộng Khê đến cuối cùng muốn làm gì, liền gật đầu: “Gia quy Lạc gia, người nào mạo phạm, nhẹ thì đánh hai mươi đại bản, nặng thì trục xuất khỏi Lạc phủ…….”
“Vừa rồi vị cô nương này mạo phạm ta, Vương quản gia có thấy nàng vi phạm gia quy Lạc gia nhưng vẫn không nói gì?” Không đợi Vương quản gia kịp mở lời, Lạc Mộng Khê liền lạnh giọng nói vấn đề chính:
“Cho dù có như thế nào ta vẫn là Đại tiểu thư của Lạc gia, là chủ nhân Lạc phủ, mà vị cô nương này chỉ là một tiểu nha hoàn, nha hoàn cùng chủ tử nói chuyện, mà lại dùng loại khẩu khí này sao?”
Lạc Mộng Khê sinh ra ở thời hiện đại, theo chủ nghĩa mọi người đều bình đẳng ngang nhau, nếu không phải tình huống khó xử, nàng sẽ không dùng thân phận mà áp đặt người khác, nhưng nơi này là phủ Thừa tướng, ở đây dù là người có thân phận thấp nhất như nha hoàn cũng không xem nàng là người, nàng vì cái gì mà phải khách khí đối với bọn họ!
Một tiểu nha hoàn khác khinh thường hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Lạc Mộng Khê mà cũng được coi là Lạc Đại tiểu thư, cũng chỉ do một tiểu thiếp tiện nhân sinh ra mà thôi…………”
“Ba!” Lời tiểu nha hoàn còn chưa dứt, khuôn mặt trắng noãn đã quay sang một bên, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, trong lúc nhất thời mọi người đều sửng sờ tại chỗ, nhìn Lạc Mộng Khê sợ hãi: không phải Lạc Mộng Khê yếu đuối vô năng, tay trói gà không chặt, mỗi ngày khi bị đám nha hoàn khi dễ chỉ biết khóc hay sao? Vì sao hôm nay nàng không giống với trước kia……..
Tiểu nha hoàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, khoe mắt đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Lạc Mộng Khê ngươi cũng dám đánh ta!”
“Ta chỉ là thay Tam đệ giáo huấn một tên cẩu nô tài không biết trời cao đất rộng như ngươi!” Lạc Mộng Khê bâng quơ nhẹ nhàng nói:“Là nô tài phải tôn trọng chủ nhân mình, ngươi hôm nay mạo phạm ta, ta có thể không so đo với ngươi, nhưng nếu một ngày nào đó ngươi lớn gan, không ai dám bảo đảm ngươi có ngỗ nghịch với Tam đệ hay không!”
“Tam thiếu gia là người cao đẹp, ta tuyệt đối không ngỗ nghịch với Tam thiếu gia, nhưng Đại tiểu thư không hỏi Tam thiếu gia một tiếng liền tự ý đánh người, căn bản không đặt Tam thiếu gia trong mắt……..”
Tiểu nha hoàn còn giận không thể lấn át nàng bèn thay đổi bộ mặt, ôm cánh tay Lạc Tử Quận làm nũng, ánh mắt cừu hận Lạc Mộng Khê nhìn Lạc Tử Quận, làm cho Lạc Tử Quận vì nàng mà báo thù.
Lạc Tử Quận nhẹ nhàng cười, mâu quang đột nhiên phát lạnh, đem nữ nhân bên cạnh ném xuống dưới đất, khiến mọi người kinh ngạc, phủi phủi chỗ vừa bị nữ nhân kia chạm vào, chậm rãi mở miệng:
“Bổn thiếu gia ghét nhất nữ nhân tự cho mình là đúng, Lạc quản gia, nữ nhân này đối với Đại tiểu thư bất kính, dựa theo gia quy Lạc gia, đánh mỗi người một trăm đại bản, đuổi ra khỏi Lạc phủ!”
“Tam thiếu gia, tha mạng tha mạng a!” Hai nữ nhân kia toàn thân phát run, quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ: Cho tới nay, hai người họ đều là những người tâm phúc bê cạnh Lạc Tử Quận, địa vị ở Lạc phủ không nhỏ, nếu quả thật bị đuổi ra khỏi Lạc phủ, bọn họ sẽ sống như thế nào, huống chi sau khi bị đánh một trăm đại bản, cái mạng của hai người bọn họ không biết có giữ được hay không………..
Lạc Tử Quận đã mở miệng không ai dám không nghe, vài tên gia đinh đem hai nữ nhân rời tiểu viện, ấn trên mặt đất liền đánh.
Những âm thanh hỗn loạn đau đớn từ hai người đang bị đánh nằm trên tấm ván truyền vào tai mọi người, nhóm nha hoàn liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều lạnh run, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tuân tú của Lạc Tử Quận đang cười, mâu quang hơi lóe lóe, chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê.
“Đại tỷ, hai tiểu nha đầu này ngỗ nghịch, Tam đệ muốn thay ngươi dạy dỗ, ngươi có tức cũng nên tiêu trừ đi, uống hết bát thuốc này Đại tỷ có thể nghĩ ngơi!”
Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Quận, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng yên lặng, trong lòng thầm cười lạnh: Thì ra Lạc Tử Quận trừng phạt hai nha đầu kia, lấy lui để mà tiến, bức ta uống bát thuốc này, ta không thể trước mặt mọi người không uống.
Xem ra ở trong lòng Lạc Tử Quận, việc chỉnh ta so với hai mạng người còn quan trọng hơn, trước đem hai nha hoàn hắn tâm đắc nhất đem trừng phạt, tiếp theo là chỉnh ta, thế mà hắn không chút do dự mà hi sinh hai người kia.
Lạc Tử Quận là công tử nhà giàu, mạng người đối với hắn như chuyện đùa, đối với điều này ta nên sớm nghĩ đến, bất quá, điều này chứng minh bát thuốc này tuyệt đối có vấn đề…….
“Đại tỷ, làm sao vậy, chẳng lẽ không muốn uống bát thuốc này sao?” Lạc Tử Quận mỉm cười, mắt hiện lên một tia âm hiểm rồi biến mất……..
Lạc Mộng Khê biết, cho dù nàng có muốn hay không, thì nàng đều phải uống, nếu không Lạc Tử Quận tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng: Lạc Tử Quận, nếu ngươi đã muốn chơi, ta cũng không ngại phụng bồi ngươi chơi đến cùng.
“Tam đệ, bát thuốc này có cái gì vậy?” Lạc Mộng Khê không chút để ý hỏi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh mắt nhìn bát thuốc trên tay nha hoàn.
Lạc Tử Quận nhẹ nhàng cười: “Đại tỷ thật đa nghi, Tam đệ làm sao có thể hại Đại tỷ, nếu Đại tỷ không tin, Tam đệ uống cho ngươi xem!” Nói xong Lạc Tử Quận cầm bát thuốc lên uống một ngụm: “Đại tỷ, ngươi xem, hiện tại ta vẫn không có việc gì!”
Lạc Mộng Khê không nói gì, chậm rãi bưng bát thuốc lên, chuẩn bị uống, một đôi tay nhỏ bé vươn tới, cầm lấy bát thuốc: “Tiểu thư, để nô tỳ uống thay người!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!