"Trong khi thanh niên đeo kiếm kia nói chuyện, đám tộc binh của Long gia đã xông lên như rồng như hổ.
Binh khí và áo giáp của bọn họ va chạm vào nhau, tạo thành những tiếng nổ vang vọng.
Sắc mặt Sở Hi Thanh nhất thời cực kỳ khó coi.
Nếu như là ở chỗ khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không rơi vào tình thế hung hiểm như vậy.
Dù là cách một dặm đường cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng va chạm từ các mảnh giáp của đám tộc binh Long gia này.
Nhưng dòng suối nước nóng ở nơi này, đã hấp thu và ngăn cách tất cả những tiếng động đó.
“Ngươi đi trước đi!" Vẻ mặt Lục Loạn Ly rất nghiêm túc, nàng xách ngược đao ở trong tay, mắt nhìn đối diện: “Ta sẽ cố gắng cản bọn họ lại.”
Thân phận nằm vùng của nàng, chỉ có thể dừng lại tại đây.
Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn cõng Thiết Tiếu Sinh chạy vẽ phía sau.
Hắn và Thiết Tiếu Sinh ở lại chỗ này, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Lục Loạn Ly thôi.
Đặc biệt là tên ở phía sau lưng hẳn, chắc chắn là phải chết.
Lục Loạn Ly dùng ánh mắt lóe lên kia để nhìn một màn này, khóe môi không khỏi co quắp vài cái.
Ngươi đi trước thì đi đi, nhưng phải bỏ Thiết Tiếu Sinh xuống chứ! Bình thường tên này rất thông minh, sao lại không tự hiểu tố chân thân thể của mình sao sao chứ?
Rõ ràng là chỉ chạy một đoạn là phải thở dốc rồi, còn không biết tự lượng sức mình mà cống một người nặng ít nhất 250 cân (1 cân tq= 0,5 kg), như vậy có thế chạy thoát sao?
Tiếp đó, nàng đã không thể phân tâm, bởi vì thanh niên đeo kiếm kia trực tiếp nhảy lên, lướt qua dòng suối dài đến mấy trượng.
Tay phải hẳn cầm kiếm, giống như một con phi ưng nhảy từ trên trời cao xuống, mũi kiếm nhảm thẳng vào phần lưng của Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly không chậm chút nào, một đao chọc lên, chém về phía ngực thanh niên đeo kiếm. Một tiếng “keng” vang lên giữa hai người, thanh niên đeo kiếm bị ép lùi lại vài tượng, góc vai của hẳn cũng xuất hiện một vết máu.
Đây chỉ là một vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn, thanh niên đeo kiếm hơi cau mày, có chút kinh dị mà nhìn cô gái trước mắt: “Đao pháp rất tốt, tụ vị ít nhất cũng phải là thất phẩm thượng! Thì ra là như vậy, bảo sao các ngươi có thể liên tục chém chết hơn hai mươi người của chúng ta trong thời gian chưa đến một khắc.”
"Ta thấy rất kỳ lạ, mặc dù cái gọi là Sở Hi Thanh kia có đao pháp nhanh hơn nữa, thì tốc độ giết người này cũng quá khuếch đại, chắc hẳn ngươi là người đã ra tay.”
Lục Loạn Ly không trả lời, ánh đao của nàng lóe. lên, chém ra một mảnh đao cương hình vòng cung, không chỉ chém chết hai người, còn bức lui toàn bộ đám tộc binh của Long gia đang muốn vòng qua mình.
Thanh niên đeo kiếm không để ý đến mấy binh của Long gia đã chết, hẳn chỉ nhìn thanh đao trong tay Lục Loạn Ly.
Nói chính xác hơn, là nhìn lỗ thủng ở trên thanh đao đó.
Đó là khi hai đao kiếm của hai người giao tranh tạo thành.
“Tiếc là đao của ngươi kém một chút, không xứng với đao pháp của ngươi” Khóe môi của thanh niên đeo kiếm cong lên, bỗng nhiên sử dụng thân pháp tiến lên, trường kiếm màu xanh trong tay liên tiếp va chạm với thanh đao trong tay Lục Loạn Ly, liên tiếp pháp ra những tiếng leng keng, tia lửa bắn bốn phía.
Mục tiêu của hắn không phải là bản thân Lục Loạn Ly, mà là thay đao trong tay Lục Loạn Ly, làm cho cây đao này bị thủng ba chỗ rồi.
Lục Loạn Ly không thể không giao phong với hẳn, đồng thời nàng lấy một tấm phủ lục màu bạch kim ra, vỗ một cái lên thân đao.
Đây là Canh Nguyên Phù, có thể tăng cường tính kiên cố của binh khí.
“Các hạ lại là thuật võ song tu?" Thanh niên đeo kiếm hơi kinh ngạc, ánh mắt càng thêm kinh dị.
"Tiếp đó, hẳn âm thầm mỉm cười, không ngờ thế gian này lại còn có người ngu xuẩn như vậy.
Pháp thuật không chỉ kỵ kim, Linh lực và chân nguyên của võ đạo cũng rất khó hòa vào nhau.
Thuật võ song tụ, trước tứ phẩm sẽ khó phát huy tác dụng, có thể nói đây là thiên phú mất nhiều hơn được.
Đúng lúc này, tay phải của Lục Loạn Ly đột nhiên vung lên, càng làm cho cưỡng phong nối lên khắp cái động quật này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!