Sở Hi Thanh âm thầm 'chậc' một tiếng, thu hồi tâm mắt lại.
Hắn nâng từng người ở xung quanh dậy, giọng nói ôn hòa: “Mời các vị đứng lên, Sở mỗ không dám nhận. Thật ra thì ta và Lục sư muội đã hợp sức với nhau để chém giết con Hà La Ngư kia. Mà chúng ta chém con yêu này cũng là vì tự cứu, nên không dám nhận đại lễ của các vị.”
Da mặt hắn vẫn quá mỏng, ngại ngùng không dám nhận, cho nên liền giải thích qua loa một phen.
Sở Hi Thanh thầm nghĩ, đúng là mình đã góp công góp sức, hôm nay hắn cứu hơn hai mươi người, lại còn phải cõng nồi.
Đúng lúc này, một tráng hán mặt đỏ mặc áo xanh bằng vải bố đi đến, hắn bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, sau đó sắc mặt kích động lên mà ôm quyền: “Công tử chính là Sở Hi Thanh Sở ân công của võ quán Chính Dương?”
Hắn không chờ Sở Hi Thanh nói chuyện, trực tiếp quỳ một chân xuống: “Tại hạ là Lý Đức Hậu, Hương chủ của Thiết Kỳ Bang, bái tạ Sở công tử! Công tử liều chết cứu viện phó kỳ chủ của chúng ta, trên dưới Thiết Kỳ Bang suốt đời đều không dám quên ân này!”
Hắn nói câu này xong, toàn bộ bang chúng của Thiết Kỳ Bang đều dồn dập thay đổi sắc mặt, rồi đều quỳ một chân ôm quyền giống như Lý Đức Hậu.
Đám hành khác vừa được cứu lên cũng theo đó mà xôn xao.
Trong số họ cũng có người nghe nói qua cái tên Sở Hi Thanh, nhưng lại có rất ít người biết Sở Hi Thanh còn cứu mạng phò kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang.
Tuy nhiên, như vậy cũng có thể xác nhận, người chém giết con Hà La Ngư kia chính là Sở Hi Thanh.
Ngay cả Tạ Chân Khanh ở trong đám người cũng thay đổi sắc mặt.
Nàng nhìn thấy quần áo trên người Sở Hi Thanh khô ráo, hiển nhiên là chưa từng xuống nước, cho nên vẫn nghỉ ngờ tính chân thực trong lời nói của Lục Loạn Ly.
Nhưng mà bây giờ xem ra, quần áo Sở Hi Thanh không ướt, là có nguyên do khác.
Tạ Chân Khanh suy đoán, hoặc là có pháp thuật hoặc là có phù lục tránh nước.
Mấu chốt nhất là, trên thuyền này ngoại trừ Sở Hi Thanh ra thì không có người nào có thể chém giết con Hà La Ngư kia.
Mà lúc này, trong tầm nhìn của Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa nhỏ nổ tung.
Số lượng điểm võ đạo của hẳn cũng đã tăng lên 34.
Hương chủ Lý Đức Hậu của Thiết Kỳ Bang cực kỳ nhiệt tình với Sở Hi Thanh, hắn không những sắp xếp một bàn đồ nhắm rượu ở trên thuyền để mời ba người Sở Hi Thanh, mà còn mời Sở Hi Thanh đến tổng đà Thiết Kỳ Bang một chuyến. Còn nói phó kỳ chủ của bọn họ rất nhớ vị ân nhân cứu mạng này.
Sở Hi Thanh lại khéo léo từ chối, hôm nay hắn có chuyện quan trọng cần làm, cho nên không tiện đi.
Lý Đức Hậu chỉ có thể vô cùng tiếc nuối mà đưa bọn họ đến bến tàu ở bờ đông Cổ Thị tập, sau đó căng bưồm rời đi.
Chiếc thuyền này của hản vốn là đi vận chuyển hàng hóa, phải đi xuống mấy. quận gần biển ở hạ du sông Thần Tú. Chỉ là giữa đường phát hiện người gặp nạn, cho nên mới chạy đến cứu.
Trước khi đi, Cổ Thị tập còn cố ý nói với Sở Hi Thanh là, Thiết Tiếu Sinh đã thông báo tên của hắn cho toàn bộ trên dưới Thiết Kỳ Bang.
Ngày sau hắn chỉ cần báo tên họ ở các bến tàu trong quận Thủy Tú, thì tất cả đều miễn phí.
Còn có Cổ Thị tập, Thiết Kỳ Bang cũng có một đường khẩu ở bên này. Nếu như Sở Hi Thanh gặp chuyện không thể giải quyết được ở Cổ Thị tập, thì có thể chạy đến đường khẩu của Thiết Kỳ Bang để cầu viện.
Sau khi Sở Hi Thanh lên bờ, hắn liền cười tủm tỉm hỏi dò Lục Loạn Ly: “Lục sư muội đến Cổ Thị tập là có chuyện gì quan trọng sao?”
Ý của lời nói này là, có việc thì mau đi đi, đừng đi theo ta. Lục Loạn Ly lại liếc mắt nhìn bao hành lý vừa cứng vừa dài ở phía sau lưng Sở Hi Thanh, nàng hơi suy nghĩ một chút, liền đoán ra Sở Hi Thanh đến bán mấy
thanh đao kiếm lấy được từ trong Hỏa Cốt Quật.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!