Trong căn phòng của Tổng giám đốc, Lăng Lập Thành ngồi trầm ngâm suy nghĩ, anh phải giải quyết vấn đề của Lăng Kiên như thế nào đây? Anh và Lăng Kiên là anh em nhưng không có nghĩa là anh sẽ nhường cho Lăng Kiên, với lại Tần Tử Ninh đã là của anh, không ai có quyền giành lấy cô từ tay anh. Nhưng nếu không làm cho Lăng Kiên buông bỏ mối tình cảm không có kết quả đó thì sau này Tử Ninh sẽ gặp nguy hiểm. Tình yêu sẽ khiến cho con người ta mù quáng và làm nhiều chuyện điên rồ, giống như vấn đề vừa xảy ra.
Cũng may Tần Tử Ninh là người hiểu chuyện, biết suy nghĩ, biết lắng nghe anh giải thích. Nếu không anh sẽ rất khó khăn để minh oan cho bản thân. Nhưng sự việc đó anh thấy mình cũng có lỗi, anh không nên gặp riêng Hàn Vân Tranh ở trong phòng.
Ba mẹ của Lăng Kiên đều đã định cư bên nước ngoài, chỉ có một mình anh là sống ở nơi đây. Nhưng họ đang chuẩn bị lên máy bay, bay về để tham gia lễ đính hôn của Lăng Lập Thành.
Ba mẹ của Lăng Kiên cũng rất mong Lăng Kiên nhanh chóng tìm được hạnh phúc. Ông bà cứ hối thúc anh mau lấy vợ sinh con.
* Cốc cốc cốc *
" Vào đi "
" Thiếu gia, 7 giờ tối nay ngài có hẹn với Hoắc tổng ăn tối và ký họp đồng "
Lục Song đi vào thông báo cho Lăng Lập Thành.
" Ừm, cậu ra ngoài đi, ồn quá "
Lăng Lập Thành day day thái dương làm Lục Song ngơ ngác đứng đó. Anh chưa nói gì luôn, anh chỉ mới thông báo có một câu mà đã chê ồn.
Nếu có ồn thì cũng không bằng vợ ngài.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi chứ Lục Song đâu dám nói ra, nói ra thế nào cũng bị Lăng Lập Thành mắng.
" Thiếu gia, tôi có việc muốn báo cáo thêm "
" Nói đi "
" Tối hôm qua Phó tổng có hẹn gặp Hàn tiểu thư. Nhưng họ chỉ nói chuyện một lát thì Hàn tiểu thư đã đi về "
Hôm qua Lăng Kiên đã đưa đoạn video đó cho Hàn Vân Tranh theo đúng lời hứa. Cô bây giờ chẳng sợ gì cả, chẳng ai có thể uy hiếp được cô nữa. Cô dặn lòng sẽ tìm Tần Tử Ninh để giải thích rõ mọi chuyện, cô muốn giữ lại một chút tốt đẹp về mình trong mắt của Tử Ninh.
Lăng Lập Thành cau mày suy nghĩ, hai người họ lại tính chuyện gì nữa vậy? Tại sao không buông tha cho anh và cô để mọi người đều có cuộc sống bình yên.
" Nhậm Hàn đi đón Tử Ninh đi học về chưa? "
" Rồi, nhưng Nhậm Hàn nói thiếu phu nhân đi bệnh viện "
" Đi bệnh viện làm gì? "
Lăng Lập Thành đứng bật dậy, Tần Tử Ninh bị ốm sao không ai gọi cho anh hết vậy. Nhưng sáng nay cô vẫn bình thường, khỏe mạnh mà.
" Bạn của thiếu phu nhân bị bệnh, không phải thiếu phu nhân bị bệnh đâu nên ngài không cần phải lo "
" Đúng ra nhiệm vụ đưa đón Tử Ninh đi học là của cậu mà, tại sao lại là Nhậm Hàn? "
" Nhậm Hàn muốn trốn tiểu thư đó, tiểu thư bám cậu ấy quá nên cậu ấy sợ....haha "
Lục Song không nhịn được mà bật cười um sùm khắp căn phòng làm việc của Lăng Lập Thành. Anh lúc này thật sự muốn quăng Lục Song ra đảo chơi với khỉ vài tháng.1
Lăng Khả Ái thấy Tần Tử Ninh đã thành công khi theo đuổi Lăng Lập Thành nên cô cũng đã công khai theo đuổi Nhậm Hàn. Cô còn đặc biệt chuyển phòng làm việc qua phòng của anh, muốn tiếp xúc gần gũi với anh.
Lăng Lập Thành thở dài, Lăng Khả Ái đã 23 tuổi nhưng suốt ngày cứ quậy phá, chiêu trò giống hệt như bảo bối của anh. Nhưng như vậy cũng vui, cô không cần phải lớn vì anh đã đủ già rồi.
" Lăng Kiên hôm nay có đi làm không?"
" Dạ có, cậu ấy còn đi làm sớm hơn ngài. Ngài còn bận chăm vợ mà, hazzz lấy vợ nhỏ đâu có sướng, tối ngày cứ nhõng nhẽo"
" Sao cậu biết tôi không sướng? "1
" Haha...hôm qua tôi vô tình thấy ngài bị vợ véo lỗ tai "1
Lăng Lập Thành nghiến răng trừng mắt với Lục Song. Thấy rồi thì im miệng và quên đi, cũng may trong phòng chỉ có hai người, nếu không anh chắc chắc sẽ cho Lục Song một bài học nhớ đời vì cái tội không giữa mặt mũi cho anh.
Lăng Lập Thành bỏ đi qua phòng làm việc của Lăng Kiên để lại Lục Song đang cười sảng khoái trong phòng. Hôm qua anh và Nhậm Hàn qua nhà mới chơi, ai ngờ bắt gặp Tần Tử Ninh đang ngồi trên đùi còn véo lỗ tai của Lăng Lập Thành.
* Cốc cốc *
" Vào đi "
Lăng Kiên lạnh lùng lên tiếng. Lòng của anh bây giờ rất khó chịu khi kế hoạch không đúng theo ý mình mong muốn. Tại sao ông bà Tần và Tử Ninh lại bỏ qua dễ dàng như vậy?
" Là anh đây, đang bận sao? "
Lăng Lập Thành đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Lăng Kiên mà anh nhếch môi cười. Muốn hại anh cũng đâu có dễ, mấy trò hiểu lầm đó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh cả.
" Có việc gì sao anh? "
" Ừm thì không có gì. Ba mẹ của em đã lên máy bay chưa? Anh nghe nói lần này họ về sẽ chọn vợ cho em "
Lăng Lập Thành ngồi xuống ghế sofa nhìn Lăng Kiên, anh cũng đi lại ngồi xuống đối diện.
" Em chưa muốn lấy vợ "
" Cũng đã lớn tuổi rồi, đừng để mọi người lo lắng "
" Anh cũng biết rõ người em muốn lấy là ai mà "
Câu nói của Lăng Kiên làm cho không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Anh chẳng sợ gì cả, anh thấy mình chẳng thua Lăng Lập Thành ở điểm nào cả. Vậy tại sao Tử Ninh lại chọn Lăng Lập Thành mà không chọn anh.
" Thứ là của mình thì chắc chắn là của mình. Anh khuyên em nên từ bỏ vì cô ấy đã là vợ anh, là chị dâu của em "
" Nếu hôm nay người cô ấy chọn là em thì liệu anh có giành giật không? "
Lăng Kiên nhếch môi cười. Yêu một người sâu đậm đâu phải nói buông là buông, từ bỏ là từ bỏ.
" Anh tôn trọng quyết định của cô ấy "
" Đừng nói như thế khi anh chưa đặt mình vào hoàn cảnh của em "
" Vậy tại sao lúc trước em không theo đuổi Tử Ninh?"
" Anh nghĩ em chưa à? Em nhiều lần đến nhà nhưng cô ấy luôn tránh mặt, em cố tình tìm gặp nhưng cô ấy cứ giả vờ nói bận rồi bỏ đi. Bận của cô ấy là bận đến tìm anh "
Lăng Kiên không kiềm chế được cảm xúc mà lớn tiếng với Lăng Lập Thành. Anh hiểu được cảm giác của Lăng Kiên nên cũng không trách.
" Dù em có nói gì, làm gì thì Tử Ninh cũng đã là vợ của anh. Em nên chấp nhận sự thật và buông bỏ tình cảm đó. Anh biết sự việc vừa rồi có em nhúng tay vào. Chúng ta đều mang họ Lăng, là con cháu của Lăng gia nên anh không muốn anh em mình đối đầu nhau, nhưng nếu em cứ tiếp tục thì đừng trách anh "
Lăng Lập Thành bỏ đi, Lăng Kiên nhìn bóng lưng mà cười nhạt, anh em mình? Anh em mình nhưng thứ gì Lăng Lập Thành cũng muốn hơn anh. Nếu là anh em mình thì tại sao không nhường cho anh làm Tổng giám đốc. Chấp nhận? Nếu hôm nay người mà Tử Ninh chọn là anh thì liệu Lăng Lập Thành có chấp nhận không?1
- ---------------