Chương 1230
Nếu cô mở miệng khuyên anh bình tĩnh, anh sợ rằng sẽ càng tức giận hơn.
Cách đó không xa, Trình Hiệp thấy sếp như vậy, càng rụt cổ lại, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Đường Hạo Tuấn dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, anh gập bụp quyển nhật ký lại, siết chặt trong tay: “Hủy toàn bộ những hình ảnh, áp phích và tượng sáp này đi.”
Nghe vậy, miệng của Tống Vy mở ra, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bỏ đi, hủy thì hủy đi.
Tuy là ảnh, áp phích và tượng sáp của mẹ chồng, nhưng bị Đường Hạo Minh sưu tập lâu như vậy, anh không muốn nhìn thấy những thứ này cũng là điều bình thường.
Dù sao, đây đâu phải là mẹ chồng thật.
“Được.” Trình Hiệp biết Đường Hạo Tuấn là căn dặn mình, anh ta gật đầu, đáp ứng.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng liếc nhìn căn phòng này, mí mắt cụp xuống, che đi sự ú tối và lạnh lẽo trong mắt, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy đi theo.
Rời khỏi nhà tổ, suốt chặng đường, Đường Hạo Tuấn không nói một câu, cứ nhìn mãi nhật ký trong tay, xe cũng là Tống Vy lái.
Ánh mắt của Tống Vy đánh giá người đàn ông ngồi ở cạnh ghế lái, sự lo lắng trong mắt không hề che đậy, nhưng cô không mở miệng an ủi.
Cô biết, anh lúc này không cần an ủi.
Sau khi trở về Biệt phủ nhà họ Đường.
Đường Hạo Tuấn một mình đi vào phòng làm việc.
Dì Vương bê hoa quả từ trong bếp đi ra, để ở trước mặt Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ đây là bị làm sao vậy?”
Tống Vy ngẩng đầu liếc nhìn trên lầu, khẽ thở dài: “Là như này…”
Cô nói ra chuyện đã nhìn thấy ở nhà tổ.
Dì Vương sau khi nghe xong thì tức đến vỗ đùi: “Vậy mà có chuyện này, tên khốn Đường Hạo Minh sao lại dám chứ, đó là thím hai của cậu ta, cậu ta… cậu ta… cậu ta đây là đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!