CHƯƠNG 274
Sao Tống Vy có thể không nghe ra Tống Huyền đang châm chọc mình được, cô cũng không tức giận, mỉm cười đi tới: “Chủ nhiệm Tống, xem ra bụng cô không đau nữa rồi, nói chuyện khỏe như vậy cơ mà.”
“Liên quan gì tới cô!” Tống Huyền nhíu mày.
Tống Vy nhìn cô ta: “Tôi quan tâm cô mà, bây giờ thấy chủ nhiệm Tống khỏi bệnh rồi, tôi thật sự rất vui. À đúng rồi, chủ nhiệm Tống, hôm qua cô còn chưa trình bày ý tưởng thiết kế nữa, phải chăng bây giờ đã có thể nói lại cho chúng tôi rồi không? Tôi mong chờ từ hôm qua tới giờ đấy.”
“Đúng đó cô Tống, mau nói đi, rốt cuộc sao cô có thể thiết kế ra được bộ lễ phục hiến tế long trọng như vậy?” Hai nhà thiết kế khác không hiếu ý tứ sâu xa bên trong, cũng phụ họa theo.
“Nói cái gì mà nói, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, để tôi yên tĩnh chút được không, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới khả năng phát huy của tôi, các người ai chịu trách nhiệm nổi hả?” Tống Huyền đè nén sự hoảng loạn trong lòng, âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Tống Vy, quát lớn với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tức chết cô ta mất!
Con ranh Tống Vy này, đúng là không nói được cái gì hay ho.
Hai nhà thiết kế không biết trong lòng Tống Huyền nghĩ gì, nghe thấy cô ta nói như vậy, há hốc miệng, lập tức im bặt.
Nhưng đúng lúc này, Tống Vy đột nhiên lại nói một câu: “Tôi có thể chịu trách nhiệm chuyện này.”
Cô kéo chiếc ghế bên cạnh Tống Huyền rồi ngồi xuống, cười hờ hững nhìn Tống Huyền.
Sắc mặt Tống Huyền rất khó coi, theo bản năng trốn tránh ánh mắt Tống Vy, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cô có thể chịu trách nhiệm thì sao, chẳng lẽ tôi nhất định phải nói chắc, thiết kế là của tôi, nói hay không nói còn phải xem tâm trạng của tôi nữa, cô dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi?”
“Tôi không có tư cách yêu cầu cô, nhưng tôi có một nghi vấn.” Tống Vy nheo mắt lại: “Chủ nhiệm Tống không muốn nói ra ý tưởng thiết kế của mình đến thế, có phải là căn bản không thể nói ra được không?”
Lời này vừa thốt ra, hai nhà thiết kế còn lại đều kinh ngạc.
Ai mà chẳng biết không trình bày được ý tưởng thiết kế của mình có nghĩa là gì, chính là thiết kế căn bản không phải của mình.
Lẽ nào nhà thiết kế Tống đang nói thiết kế của chủ nhiệm Tống có vấn đề?
Nghĩ vậy, ánh mắt hai nhà thiết kế nhìn Tống Huyền lập tức thay đổi.
Tống Huyền đã phát giác ra, đồng tử co rút lại, theo bản năng cao giọng phản bác: “Cô nói linh tinh cái gì thế, ai không nói được?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!