CHƯƠNG 634
Tống Vy không nói gì, nếu anh đã lên tiếng rồi thì cô không nên hỏi nữa. Chờ Lâm Giai Nhi giải thích là được rồi.
Vành mắt Lâm Giai Nhi lập tức đỏ lên: “Tôi… Tôi chỉ khụ, khụ..”
Cô ta đột nhiên ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, trông tội nghiệp biết bao.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn không tức giận nổi nữa, trái tim mềm nhũn, đặt đũa xuống, đi tới phía sau nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta: “Không sao chứ?”
Lâm Giai Nhi không trả lời, vẫn tiếp tục ho khan.
Sau một lúc ho khan, cô ta đột nhiên ngã xuống bàn ngất xỉu khiến Đường Hạo Tuấn giật mình.
Nét mặt Đường Hạo Tuấn căng thẳng, lập tức bế xốc Lâm Giai Nhi chạy lên lầu, vừa đi vừa dặn dò dì Vương lấy thuốc.
Chẳng mấy chốc, trong phòng ăn chỉ còn lại Tống Vy và hai đứa con.
Tống Hải Dương vẫn tỏ ra hờ hững, bình tĩnh ăn bữa sáng của mình.
Chỉ có Tống Dĩnh Nhi không vui, bĩu môi nhỏ, dùng đũa đập lên chén, hừ hừ nói: “Ba còn bế cái cô Lâm đó nữa, thật là quá đáng! Con không thích ba nữa.”
Tống Vy nhíu mày, lạnh lùng quát mắng cô bé: “Được rồi Dĩnh Nhi, cô Lâm bị bệnh, con không được ăn nói lung tung.”
“Mẹ, mẹ thực sự cảm thấy cô ấy bị bệnh ư?” Tống Hải Dương ngẩng đầu lên nhìn cô: “Con lại thấy cô ta đang giả bộ thì có. Vì cô Lâm ngồi ở đối diện con, khi cô ta ngã xuống, con nhìn thấy lông mi cô ta đang run rẩy. Điều này chứng tỏ cô ta làm vậy để tránh bị ba vặn hỏi mà thôi.”
Tống Vy mấp máy môi, không nói gì.
Sao cô không biết Lâm Giai Nhi đang giả vờ chứ?
Đang yên đang lành, khi nào không ho lại ho đúng lúc này, chẳng phải giả vờ thì là gì?
“Được rồi, hai đứa ăn cơm đi!” Tống Vy đỡ trán, ý bảo hai đứa nhỏ đừng nói nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đi.
Hai đứa trẻ rất nghe lời cô, ngoan ngoãn không nói nữa.
Tống Vy lại ngồi xuống, cầm đũa lên, nhưng chẳng muốn ăn gì cả. Cô đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra ấn vào một phần mềm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!