“Vậy thì bùa hộ thân đi, Nhất Tùng chuẩn bị chu sa và lá bùa, tôi đến thư phòng lầu ba vẽ.” Lục Giang Sầu nhẹ nhàng xoắn tay áo đường trang,
đi xuống lầu dưới.
Cái cậu học trò gọi là Nhất Tùng nghe vậy vội vàng đuổi theo.
Thẩm Kế cùng quản gia xuống lầu kêu người tìm những xương cốt kia,
trong hành lang nhất thời chỉ còn mấy người Mộc Ân cùng Thẩm Thanh
Thanh.
“Muốn đi dò tra giám sát không?” Lâm Như Uyên có mấy phần hiếu kì với những chuyện xảy ra ở nhà họ Thẩm, dù sao đối với Lục Giang Sầu anh
cũng chỉ là nghe nói, còn những những chuyện mang theo sắc thái linh dị
này, anh chưa từng thấy.
“Được, chúng ta đi xuống xem một chút.” Mộc Ân cũng đang định nhìn giám sát, lôi kéo anh trai cùng nhau xuống lầu.
Lục Phong Miên cất bước muốn theo sau, Thẩm Thanh Thanh gọi anh lại: “Anh Miên…”
“Thanh Thanh.” Lục Phong Miên xoay người.
“Anh…” Thẩm Thanh Thanh muốn nói lại thôi, nói: “Không nhìn ra Ân Ân đang tức giận sao?”
“Ừm.” Lục Phong Miên lên tiếng.
Anh sớm đã nhìn ra từ lúc nãy ngồi trong phòng kia rồi, chỉ là không rõ bởi vì sao.
Nhưng mà cũng bình thường, quen biết Mộc Ân lâu như vậy, anh thường
xuyên chọc cho Mộc Ân tức giận, phần lớn là không biết nguyên nhân.
“Anh không nhìn ra vì sao cô ấy tức giận hả?” Thẩm Thanh Thanh hỏi.
“Chắc là bởi vì anh không đồng ý cô ấy ở chung với Như Uyên.” Lục
Phong Miên nghĩ nghĩ, mi tâm cau lại: “Cô ấy nói không thích bị ép
buộc.”
“…” Thẩm Thanh Thanh.
Nhà họ Thẩm xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự Thẩm Thanh Thanh
không có tâm tình đi quản chuyện tình cảm của người khác như thế nào,
nhưng Lục Phong Miên không phải người khác, hơn nữa là một trong số
những người thiếu đi kiến thức cùng nhận thức về tình cảm của những
người bình thường, nói chung EQ quá thấp, nếu như cô không chỉ điểm một
chút, sợ là đêm nay người này chắc chắn bị Mộc Ân không cho vào phòng.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy đó là một cơ hội tốt, Mộc Ân khó mà
để ý Lục Phong Miên như thế, nếu để cho chính Lục Phong Miên phát hiện,
nói không chừng sẽ tốt hơn.
Sau khi do dự, cô nói: “Không bằng anh chủ động hỏi Ân Ân, vì sao tức giận, cô ấy không phải người hay khó chịu, anh hỏi thử, cô ấy chắc sẽ
trả lời.”
“Được.” Lời của Thẩm Thanh Thanh, Lục Phong Miên vẫn là nghe lọt.
“Vậy đợi xem hết giám sát, nhớ là phải nói chuyện đàng hoàng với Ân Ân một chút.” Thẩm Thanh Thanh không yên lòng dặn dò.
“Ừm.” Lục Phong Miên đáp.
Hai người xuống lầu, đi vào phòng quan sát, Lâm Như Uyên mở giám sát
hàng lang tối hôm qua ra, tua nhanh đến lúc mười giờ rưỡi tối.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!