Cao Minh Thu lãnh đạm nói: “Bởi vì ta cần một nhân tài như ngươi, bản điện hạ sớm muộn cũng sẽ trở thành chủ nhân của tộc Lân Giáp, chủ nhân của vùng đất hoang dã, chủ nhân của thế giới Phong Vũ! Nếu như ngươi là một người vô dụng, vậy thì bản điện hạ đương nhiên sẽ không tha cho ngươi, nhưng thực lực và sự tàn ác của ngươi khiến cho bản điện hạ xem trọng, ta cần một nhân tài kiệt xuất trung thành dưới trướng, ngươi có tình nguyện trở thành người đầu tiên không?”
Những lời này của Cao Minh Thu không chút sơ hở, khiến cho Tạ Anh Quân bắt buộc phải tin.
Cao Minh Thu là chủ nhân tương lai của tộc Lân Giáp, mà thế giới Phong Vũ đang gặp nguy hiểm, hoàn toàn ở trong thế bị động chờ chết, rất khó có thể chống lại được sự tấn công của kẻ địch. Mà bây giờ Phùng Đế đã chuẩn bị tới giới vực rồi, có sự ngầm trợ giúp của ông ta Tạ Anh Quân tin rằng thế giới Phong Vũ nhất định sẽ không thể chống đỡ được.
Mà nếu Cao Minh Thu tiếp quản thế giới Phong Vũ, đương nhiên sẽ cần người có năng lực, đặc biệt là cánh tay đắc lực trong loài người, vì vậy hắn trở thành sự lựa chọn tốt nhất của Cao Minh Thu.
Chẳng trách Cao Minh Thu không vạch mặt hắn trước mặt Dương Hạo, không chỉ vì lợi ích của tộc Lân Giáp mà là còn vì xem trọng hắn.
Cao Minh Thu này không hổ danh là anh hùng, có thể khoan hồng đại lượng như vậy. Hắn suýt chút nữa đã giết chết người có thể dung nạp hắn, xem ra bây giờ chỉ còn sự lựa chọn này thôi.
Tạ Anh Quân biết rằng lần này hắn đã gây ra rắc rối lớn như thế nào, nếu như Phùng Đế biết chuyện hắn cố gắng trừ khử Cao Minh Thu, chiếm lấy ngôi vị, tuyệt đối sẽ lập tức bắt hắn để xả hận cho Cao Minh Thu.
Nhưng bây giờ Cao Minh Thu sẵn sàng giữ hắn lại, vậy thì Phùng Đế nhất định sẽ không động vào hắn, và an toàn tính mạng của hắn đã được đảm bảo.
Tạ Anh Quân lập tức đập đầu xuống đất, kích động rơi lệ nói: “Tiểu nhân tình nguyện trung thành với điện hạ, điện hạ không niệm thù cũ, không vì tiểu nhân từng là một tên phế vật mà ghét bỏ tiểu nhân, tiểu nhân thề rằng sẽ lấy thân báo đáp!”
Cao Minh Thu không khỏi thầm mỉa mai trong lòng, Tạ Anh Quân, ngươi có khi nào xứng với 2 từ trung thành chứ, chỉ cần có cơ hội ngươi sẽ lập tức lật mặt, mà ta thì cũng không phải minh quân khoan dung độ lượng gì, ta hận nhất là loại tiểu nhân như ngươi, bây giờ chỉ là chơi đùa ngươi thôi, khi thời gian đến…
“Đứng lên đi, sao ngươi lại quay lại, lẽ nào biết tâm nguyện của bản điện hạ đối với ngươi sao?”, Cao Minh Thu nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù thái độ của Cao Minh Thu đối với hắn khá hững hờ, nhưng chỉ cần bằng lòng tiếp nhận hắn, hắn đã loại bỏ hết lo âu. Vì vậy Tạ Anh Quân không nghĩ nhiều, vội vàng trả lời: “Khởi bẩm điện hạ, tiểu nhân là vì, là vì…”
Hắn đột nhiên nghĩ nếu như nói ra Cao Minh Thu sẽ bất mãn với hắn, vì vậy liền dừng lại.
Cao Minh Thu cau mày nói: “Nói, lẽ nào cò gì giấu diếm bản điện hạ sao, mau nói hết ra!”
“Vâng, điện hạ!”, Tạ Anh Quân chỉ đành nói thật: “Tiểu nhân đáng chết, bởi vì nghĩ rằng trong hồ có bảo vật thuộc tính băng hàn, vì vậy mới đến để lấy, muốn dựa vào nó để hồi phục vết thương”.
Lúc này Cao Minh Thu mới hiểu ra thì ra Tạ Anh Quân này xuất hiện ở đây là vì cỏ Băng Lăng Vương, nó có thể trị liệu cho vết thương này của hắn sao?
Cao Minh Thu biết rằng Tạ Anh Quân là một người đa nghi và xảo quyệt, đương nhiên không chỉ vì lời nói mà khiến hắn hoàn toàn tin tưởng được, vì vậy chậm rãi nói: “Cỏ Băng Lăng Vương mà ngươi nói cũng có tác dụng rất lớn đối với ta, chỉ là bây giờ nó đã bị Dương Hạo lấy đi rồi!”
Tạ Anh Quân không khỏi kinh ngạc: “Là do Dương Hạo!”
Cao Minh Thu gật đầu, không vui nói: “Lẽ nào bản điện hạ lại lừa ngươi sao?”