Dương Cuồng Nhân sợ Tiểu Hải sẽ chịu thiệt nên nhanh chóng gọi Tiểu Hải lại, Tiểu Hải mặc dù miễn cưỡng, hiếm khi gặp cảnh hoành tráng thế này, ngoại hình của nó chẳng khác gì một đứa trẻ, tính cách cũng vô cùng con nít, vì vậy nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chỉ có thể quay về.
“Ta nói ngươi ngày thành chủ, tại sao lại kêu ta quay lại, tên này mà là đối thủ của ta chắc?”, Tiểu Hải hung hăng nói, không hề tỏ ra nể nang Dương Cuồng Nhân chút nào, nó chỉ là một đứa nhóc, sự tức giận này khiến mọi người không hề thấy nó vô lễ mà lại cảm thấy nó dễ thương.
Dương Cuồng Nhân biết thân phận của Tiểu Hải, cũng biết Tiểu Hải là loại người thích được nịnh, không thích bị mắng, nên hắn không tức giận chút nào, ngược lại hắn cười nói: "Tiểu Hải, nếu hôm nay chúng ta cận chiến, thì nhờ ngươi định hải thần châm, trấn trụ cục diện, nếu ngươi dùng hết sức lực rồi thì còn ai có thể đấu với chúng nữa".
Tiểu Hải hài lòng gật đầu nói: "Ta thích nghe lời này, tự xử lý đi".
"Tiểu Hải, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi. Có thể liên hệ với Dương Hạo không? Hôm nay thực lực của đối phương quá mạnh. Ta lo lắng trận pháp của chúng ta có khả năng không chặn được", Dương Cuồng Nhân nhìn thấy Tiểu Hải bỗng nghĩ ra, vội nói.
Tiểu Hải gật đầu nói: "Ta có thể thử".
Nếu là trong thế giới hư vô, Tiểu Hải có thể không hề có tin tức của Dương Hạo, nhưng nếu không phải ở trong thế giới hư vô, Tiểu Hải vẫn có thể kịp thời liên lạc với Dương Hạo.
“Quái lạ, chủ nhân hình như đang đi về phía nhà họ Dương, nhưng không biết còn bao xa nữa”, Tiểu Hải cau mày nói.
Đây là một tin vui lớn đối với Dương Cuồng Nhân, về phía nhà họ Dương có nghĩa là vẫn còn hy vọng, chỉ cần họ dựa vào trận pháp kiên trì cho đến khi Dương Hạo tới thì vẫn có hi vọng.
Mọi người nghe xong lời của Tiểu Hải, đều không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là tứ đại Thiên Quân Phù Kình, vốn dĩ họ luôn chấp niệm nếu nhà họ Dương còn thì ta còn, nhà họ Dương chết thì ta chết, nói gì thì nói cũng không được để chủ nhân mất mặt.
Họ không muốn lao đầu cào chỗ chết, nhưng vì lòng trung thành của họ với nhà họ Dương và Thiên Thành, còn sống đương nhiên là tốt.
Nhưng bây giờ nghe nói Dương Hạo tiến về phía nhà họ Dương, bọn họ không khỏi vui mừng khôn xiết, trong lòng đột nhiên có hy vọng.
“Được rồi, chúng ta có chung mối thù, cùng nhau kiên trì đến khi Dương Hạo trở về nào. Lúc đó, những kẻ thù này sẽ trở thành đội quân bại trận của chúng ta, lúc đó sẽ là thời điểm rửa hận của chúng ta!”, Dương Cuồng Nhân hét lên.
Ngay lập tức, khí thế ngùn ngụt hình thành trên những người nhà họ Dương, chính tin tức Dương Hạo đến đã mang đến cho họ hy vọng, họ tin rằng sự trở lại của vị chủ nhân quyền lực này là cơ hội tốt để họ rửa hận.
Tất cả mọi người trong Kiếm Đạo Tông khi thấy thế đều không khỏi thầm kinh ngạc, Dương gia vậy mà lại có thể phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ như vậy, nhưng cho dù có mạnh mẽ hơn nữa thì có thể ngăn Kiếm Đạo Tông chém giết chắc?
Dương Cuồng Nhân bước ra ngoài, trầm giọng hét lớn: “Các người là ai, còn không xưng tên đi, nhà họ Dương sẽ không giết người vô danh!”