Văn Tĩnh lại thấy chẳng có chút xấu hổ nào, cười nhạo nói: “Nếu như Tiêu Tâm không dám chiêu chiến với ta, vậy ta tha cho hắn một lần cũng được vậy?”
“Ha ha ha, Văn Tĩnh, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thắng ta được sao, đúng là nực cười!”, Tiêu Tâm phá lên cười, thu lại đan dược vào trong nhẫn không gian, sau đó nói với Hàn Lan: “Muội yên tâm, ta sẽ không thua trong tay tên tiểu nhân đáng khinh này đâu. Viên đan dược này đợi ta đánh thắng hắn rồi dùng sau cũng chưa muộn”.
Hàn Lan liếc nhìn Tiêu Tâm một cái: “Thật sự không nói dối muội đấy chứ?”
“Chỉ một mình Văn Tĩnh, còn không cần ta phải thận trọng như vậy, nếu hắn có thể chống đỡ được ta trong vòng nửa giờ, ta sẽ theo họ hắn”, Tiêu Tâm khinh thường nói.
Văn Tĩnh nghe xong vô cùng tức giận, Tiêu Tâm hoàn toàn không coi hắn ra gì, hắn gầm lên một tiếng, vung Đấu Thiên Sóc trong tay lên, không ngừng tấn công về phía Tiêu Tâm, trong chớp mắt như xuất hiện hàng nghìn chiêu, nhanh vô cùng.
Mà Tiêu Tâm cũng không dám bất cẩn, tuy rằng ngoài miệng nói thế, thực chất là vì muốn chục giận Văn Tĩnh khiến hắn nóng nảy, Tiêu Tâm thi triển lực cổ thần, ngăn cản Đấu Thiên Sóc của hắn.
Một tiếng nổ mạnh, thân thể của Tiêu Tâm điên cuồng lùi về sau mấy chục mét, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói: “Thực lực của Văn Tĩnh sao lại lợi hại đến vậy, xem ra mình đã bị hao tổn quá nhiều rồi”.
Lời này đã lọt vào tai của Văn Tĩnh, khiến Văn Tĩnh vui mừng khôn xiết, hắn thấy rằng vừa rồi Tiêu Tâm đã hao tổn rất nhiều sức lực sau khi chiến một trận với đám người Lâm Phàm, mặc dù đánh bại đám người Lâm Phàm, nhưng cái giá phải bỏ ra cũng không hề nhỏ.
Như vậy, cộng thêm việc trên người hắn có hộ tâm nội trụ có thể tiêu hao năng lượng của đối phương. Trước đó còn cảm nhận rằng sự chấn động mà mình phải chịu đựng khá lớn, dường như sắp bị thương, nhưng bây giờ không còn chút cảm giác nào, việc này cho thấy hộ tâm nội trụ hoàn toàn có thể chống lại mọi đòn tấn công hiện giờ của Tiêu Tâm.
Vốn dĩ trong lòng Văn Tĩnh coi việc đánh bại Tiêu Tâm là mục tiêu, còn bây giờ hắn tự tin đầy mình là có thể làm được.
“Tiêu Tâm, hôm nay ta muốn xem xem rốt cuộc là ai lấy mạng ai!”, Văn Tĩnh gầm lên một tiếng, Đấu Thiên Sóc trong tay không ngừng tấn công, tràn đầy sự bá khí, lao về phía Tiêu Tâm.
Tiêu Tâm không hề lùi bước, biết rằng sức mình không đủ nhưng vẫn lao về phía trước, từng chưởng tiếp một chưởng, hình thành thế đánh liên tục, sau lưng hình thành lực mạnh như núi, tấn công dữ dội về phía Văn Tĩnh.
Bùm bùm bùm! Khoảnh khắc này, không biết đôi bên đã va vào nhau bao nhiêu lần, cuối cùng thấy cơ thể Văn Tĩnh bắn về sau mấy chục bước, còn Văn Tĩnh không nhúc nhích chút nào.
“Chuyện gì thế này? Lẽ nào vừa rồi Tiêu Tâm chỉ là vì muốn mình yên tâm sao? Thực chất huynh ấy đã bị tiêu hao rất nhiều năng lượng rồi?”, việc này khiến cho Hàn Lan không khỏi bất an, vốn dĩ cô ấy cũng không hoàn toàn tin lời của Tiêu Tâm, nhưng bây giờ cô ấy càng thấy lo lắng hơn.
Tình huống này khiến cho đám người Tư Mã Băng không khỏi kinh ngạc, còn đám người Lâm Phàm thì vô cùng thất vọng, nếu như thực sự xuất hiện chuyện Văn Tĩnh đánh bại Tiêu Tâm, đối với bọn họ mà nói đúng là một thảm họa, lẽ nào Tiêu Tâm thực sự vô dụng như vậy sao, thế sao trước đó lại có thể đánh bại bọn họ?