Tiêu Tâm thành tâm muốn chấn động điện Thiên Nhất, hắn không chỉ có chưởng cổ thần mà còn có chỉ cổ thần, một chỉ xuất ra, tấn công một điểm, dựa theo phán đoán của hắn, áo giáp trên người Văn Tĩnh không phải là không có điểm yếu, dùng chưởng cổ thần không hữu dụng bằng chỉ cổ thần.
Chưởng cổ thần là công kích toàn diện còn chỉ cổ thần là chỉ công kích một điểm. Bùm một tiếng, Văn Tĩnh hét lên một tiếng đau đớn, miệng phun ra máu, lân giáp trên người đều vỡ tan, thì ra hộ tâm nội trụ của hắn đã hoàn toàn bị Tiêu Tâm xuyên thủng!
Thiên Tị vươn tay túm lấy, đưa Văn Tĩnh quay về, phẫn nộ gầm lên: “Tiêu Tâm, ngươi ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”
Tiêu Tâm đối diện với áp lực mạnh mẽ của Thiên Quân thất trọng, hoàn toàn không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: “Ta biết ông là ngũ trưởng lão của điện Thiên Nhất, nhưng là ngũ trưởng lão mà nói như vậy là sai rồi”.
Sắc mặt Thiên Tị xanh lét, nói: “Tiểu tử, ngươi còn muốn nói gì?”
Tiêu Tâm cười khẩy nói: “Bao nhiêu người vây hãn tấn công ta mà còn nói ta ức hiếp người quá đáng, lời này của ông thật không biết xấu hổ”.
Thiên Tị tức giận, hằn học nói: “Tiểu tử, ngươi dám nói lại lần nữa không?”
“Nói lại một lần thì sao? Điện Thiên Nhất đúng là vinh quang đấy!”, Tiêu Tâm cười nhạo nói.
Tính cách của Thiên Tị vô cùng cáu kỉnh, khi nhìn thấy đám người Văn Tĩnh liên tục thua trong tay Tiêu Tâm, trong lòng ông ta đã rất tức giận rồi, nghe thấy tiếng cười mỉa mai của Tiêu Tâm, ông ta không thể chịu đựng được nữa, gầm lên: “Tiêu Tâm, ngươi chết đi cho ta!”
Nói xong một chưởng lập tức ập tới người Tiêu Tâm.
Đột nhiên trong không trung xuất hiện một thủ chưởng màu vàng, chặn đòn tấn công của Thiên Tị lại khiến cho ông ta khó tin nhìn về phía Mã Tư Băng, kinh ngạc nói: “Nhị trưởng lão, ông làm vậy là sao?”
“Lão ngũ, lẽ nào ông cho rằng điện Thiên Nhất ta chưa đủ mất mặt sao?”, sắc mặt Tư Mã Băng trầm xuống, ánh mắt đầy lạnh lùng, việc này khiến cho Thiên Tị vô cùng kinh ngạc, ông ta không khỏi thầm kinh ngạc. Ông ta biết rằng nhị trưởng lão đã thực sự nổi giận, chỉ đành bất lực lui về.
“Tiêu Tâm, ngươi có biết vì sao tới tận bây giờ ta vẫn chưa động thủ không?”, Tư Mã Băng chậm rãi nói: “Ngươi khiến điện Thiên Nhất ta vô cùng mất mặt, nhưng lão phu vẫn hi vọng rằng ngươi biết điều mà rút lui, nguyên nhân vì sao?”
Tiêu Tâm thờ ơ nói: “Là vì Đế Viện?”
“Đúng vậy, nếu không phải vì quan hệ với Đế Viện, vừa rồi ta đã không cứu ngươi một mạng!”, Tư Mã Băng lạnh lùng nói: “Tiêu Tâm, cho dù ngươi là trưởng lão của Thiên Thành, tất cả mọi hành động của ngươi bây giờ là vì dh. Lẽ nào ngươi thực sự muốn dựa vào một mình ngươi mà đòi ngăn cản bọn ta sao? Ngoài việc lấy đi hai tính mạng, cái gì cũng không có được, ngươi vì sao lại phải vì dh mà tự dâng mạng vậy chứ?”
Tiêu Tâm khẽ cười nói: “Đa tạ nhị trưởng lão đã thủ hạ lưu tình, nhưng Tiêu Tâm ta không thể có lỗi với bạn bè được. Ta quả thực không thể cản được nhiều cao thủ của điện Thiên Nhất các người, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức, như vậy mới không thẹn với lòng. Còn về Đế Viện, những hành động này của ta không liên quan gì đến Đế Viện cả, Đế Viện cũng sẽ không hỏi tội các người, bởi vì bây giờ ta vẫn chưa phải đệ tử chính thức của Đế Viện”.
“Được, Tiêu Tâm, đối với ta mà nói, trước những hành động này của ngươi ta chỉ có hai từ bái phục, là bạn mà ngươi có thể làm đến bước này đã là chuyện không dễ dàng gì rồi. Nhưng vì điện Thiên Nhất, ai dám cản đường bọn ta thì đó chính là kẻ địch!”, Tư Mã Băng gầm lên: “Nếu ngươi đã cố chấp không chịu tỉnh ngộ…”
“Ha ha, Tư Mã trưởng lão, cố chấp không chịu tỉnh ngộ là ngươi mới phải”, đột nhiên, một âm thanh vang vọng truyền tới khiến cho Mã Tư Băng sững sờ, bất giác lui về sau vài bước.