Lúc này, số lượng và chất lượng người ở núi Cổ La không kém gì so với điện Thiên Nhất, hơn nữa lực lượng còn lớn hơn, khiến cho ba vị trưởng lão của điện Thiên Nhất không khỏi kinh ngạc: Sao lại nhiều thế!
Thiên Tị là người cáu kỉnh nhất trong ba người, nhìn thấy mọi người bị núi Cổ La vây quanh, trong lòng không khỏi bừng bừng khí thế, hét lên: "Đến càng hay, hôm nay điện Thiên Nhất ta sẽ đánh với núi Cổ La một trận sống mái".
Trên người ông ta mang theo tiếng xé gió và sấm sét, gầm thét dữ dội, lao thẳng về phía đám người núi Cổ La, ông ta và thất trưởng lão của núi Cổ La, Triệu Phong, là đối thủ truyền kiếp, họ đã đụng độ vài lần, hai thắng hai thua một trận hòa, đúng lúc lực lượng ngang nhau, bởi vậy mục tiêu ông ta rất rõ ràng: tiêu diệt Triệu Phong!
Khẽ nhếch mép cười một cái, Triệu Phong bay lên, trên bầu trời đầy cước ảnh, nhanh như chớp tấn công từ trên xuống dưới, trong nháy mắt đã xuất ra hàng trăm chiêu về phía Thiên Tị, cả hai đều bị đối phương đánh cho liên tiếp lùi về sau.
“Lão thất lui xuống!”, Từ Anh nghiêm nghị nói: “Nếu phải đánh, ông hiển nhiên sẽ đánh đầu tiên, không ai có thể chiếm được vị trí của ông!”
Được Từ Anh tiếp sức, khiến Triệu Phong vốn định ra chiêu khác đang không khỏi nản lòng vừa nghe lại muốn đánh tiếp, hơn nữa bản thân lại là tiên phong, trong lòng không khỏi cao hứng, lại không chú ý đến lời của Từ Anh bắt đầu bằng ‘nếu’.
Tư Mã Băng hiểu ra điều đó, ông ta nở một nụ cười gượng gạo, có thể thấy từ trận pháp của đám người núi Cổ La, lần này núi Cổ La đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, có thể nói nếu điện Thiên Nhất không có gian tế của núi Cổ La thì điều đó là chắc chắn không thể xảy ra. Lần này về nhất định phải kiểm tra nghiêm ngặt!
Tuy nhiên, Tư Mã Băng cũng thấy rằng, mặc dù người núi Cổ La đã đề phòng và trông như thể họ sẵn sàng nghênh đón địch, nhưng kì thực vẫn có sơ hở.
Nếu không, trận pháp ẩn nấp của núi Cổ La tài tình đến mức chính ông ta cũng không phát hiện ra được, nếu thực sự muốn đánh một trận với điện Thiên Nhất, tại sao không đột ngột xông ra chém giết mà phải thông báo trước làm gì?
Từ những dấu hiệu này, có thể thấy rằng ý định thực sự của núi Cổ La không phải là nhân cơ hội này để quét sạch điện Thiên Nhất!
Tư Mã Băng cũng ngăn Thiên Tị, ông ta nghiêm nghị nói: "Từ đại trưởng lão, ông rốt cuộc muốn cái gì?"
Từ Anh cười nhẹ đi tới trước mặt Tư Mã Băng, cười nói: "Ha ha, thiếu chủ chúng ta đi thăm bạn ở Thiên Thành, nếu có chuyện gì thì phải giải thích với sơn chủ như thế nào đây, cho nên chúng ta mới đặc biệt đi theo bảo vệ thiếu chủ, tránh kẻ có mắt không tròng, làm thiếu chủ bị thương”.
Cà khịa kiểu này, làm cho đám người Tư Mã Băng sa sầm mặt lại: Chỗ này ra quân ồ ạt, chỗ kia mai phục còn dùng cả cổ trận ẩn nấp, chỉ là để bảo vệ thôi á?
Sắc mặt Tư Mã Băng khẽ co giật, cười khan nói: "Từ đại trưởng lão, mọi người đều hiểu rõ, sao phải pha trò thế, chuyến này của các ngươi không phải chủ ý của sơn chủ đấy chứ?"
Từ Anh cười nói: "Vẫn là Tư Mã trưởng lão nói đúng! Đúng vậy, lần này chúng ta phụng lệnh tới, xin Mã trưởng lão tạo thuận lợi".
Trong cổ họng của Tư Mã Băng phát ra một tiếng "gầm gừ", ông ta hừ một tiếng rồi nói: "Lão phu hiểu được ý của ngươi, ngươi có thể hỏi thiếu chủ của các ngươi, lão phu đã khuyên rất nhiều lần, không hy vọng xảy ra xung đột với hắn, ta nhớ các ngươi cũng đã âm thầm nghe thấy, lẽ nào những chuyện mà điện Thiên Nhất ta làm cũng không đủ tận tình tận nghĩa sao?"
Từ Anh mỉm cười nói: "Nếu không nhờ Tư Mã trưởng lão hạ thủ lưu tình, núi Cổ La bọn ta cũng sẽ không lễ trước binh sau. Tuy nhiên chỉ sợ Tư Mã trưởng lão sẽ không để tâm đến chút danh tiếng của núi Cổ La này, mà nể mặt Đế Viện thôi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!