“Lục dương thiên tru trận!”, Trương Quỳnh hét lên một tiếng, xung quanh ông ta và Trương Hâm hình thành lên những vệt sáng màu vàng, phát ra những tiếng nổ lớn, xung quanh lập tức bốc cháy!
Trong nháy mắt, đám bọ xanh hoặc là đám thây ma biến thành đều biến thành tro tàn, nhưng cái chết của hơn hai mươi vị cao thủ Thiên Quân khiến mọi người xung quanh đều bàng hoàng, xót xa.
Đa phần những người chết đều là những cao thủ Thiên Quân thực lực không hề yếu nhưng chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ đều là hi vọng của Huyền Hoa Tông, chỉ là bọn họ sao có thể ngờ được mình lại chết một cách không đáng như vậy.
“Âm Ma Môn, quả nhiên là thủ đoạn của Âm Ma Môn!”, Trương Quỳnh vô cùng phẫn nộ, gào lên: “Còn không cút ra đây cho ta, hôm nay ta quyết sống chết với các ngươi!”
“Ha ha ha, Trương Quỳnh, ai bảo ngươi tới giúp nhà họ Dương, nghe lão phu tốt bụng khuyên bảo, đến từ chỗ nào thì về chỗ đấy đi, nếu không lần này các ngươi không chỉ bị quét sạch, đến cả danh tiếng bao năm nay của Huyền Hoa Tông cũng sẽ bị hủy hoại”, một âm thanh u ám truyền tới, sau đó xuất hiện một đám người, mà người dẫn đầu chính là phó môn chủ Âm Vô Mệnh của Âm Ma Môn, còn một người khác chính là phó giáo chủ Lại Trùng của Du Thần Giáo.
Mặc dù trong lòng Trương Quỳnh vô cùng phẫn nộ, nhưng ông ta chinh chiến đã lâu, lập tức bình tĩnh lại, tinh anh của Huyền Hoa Tông không thể bị hủy hoại trong tay ông ta được!
Trương Quỳnh nghe thấy những lời này của Âm Vô Mệnh, trong lòng không khỏi chấn động, tức giận quát: “Ngươi là gì của Âm Ma Môn, vì sao nửa đường lại mai phục bọn ta?”
“Ha ha ha, hai vị Trương trưởng lão, thực chất lần này các ngươi hoàn toàn không cần thiết phải tổn thất, Âm Ma Môn ta trước nay chưa từng kết oán với Huyền Hoa Tông các ngươi, lần này chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tuy nhiên dù danh tiếng của Huyền Hoa Tông các ngươi cũng không nhỏ nhưng dường như cũng chỉ có vậy mà thôi”, Âm Vô Mệnh đắc ý nói: “Lão phu Âm Vô Mệnh, là phó môn chủ của Âm Ma Môn, lần này tới đây chỉ là để ngăn cản các ngươi tới ứng cứu nhà họ Dương, sao nào, còn không biết sống chết à?”
“Các ngươi là do Kiếm Đạo tông mời tới?”, Trương Hâm lập tức đoán ra chân tướng.
Âm Vô Mệnh giơ ngón tay cái lên cười nói: “Trương trưởng lão đoán hay lắm, quả nhiên là thông minh hơn ca ca của ngươi, nếu đã đoán ra, các ngươi nên biết lựa chọn chính xác như nào, lúc này không đi thì sẽ dẫn tới việc Huyền Hoa Tông bị diệt vong đấy!”
Trương Quỳnh không khỏi phẫn nộ: “Âm Vô Mệnh, lão phu muốn xem xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì. Ngươi giết nhiều đệ tử của Huyền Hoa Tông bọn ta như vậy, ta nhất định phải lấy mạng ngươi!”
Trương Quỳnh biết rằng Âm Ma Môn rất giỏi trong khoản đánh lén, nhưng khi tấn công trực diện, ông ta không tin rằng bọn chúng có thể chiếm thế thượng phong trước Huyền Hoa Tông!
Ông ta hét lên một tiếng, cơ thể xé rách không gian, một cỗ bá khí lao về phía trước, một chưởng đấm về phía Âm Vô Mệnh.
Âm Vô Mệnh tỏ ra không hề coi Trương Quỳnh ra gì, khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn ông ta.