“Tốt lắm”, ánh mắt Dạ Tử Tiêu lóe lên sự lạnh lùng, sau đó ném Đỗ Diệu trên mặt đất, nói: “Đưa thứ mà ngươi kế thừa được cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một đường sống”.
“Đường sống? Ha ha, nực cười, ta dựa vào đâu mà phải tin ngươi? Mà ta, dựa vào đâu mà phải tin các ngươi”, Đỗ Diệu cười một cách điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn.
So với vẻ hèn mọn lúc trước, bây giờ hắn tràn đầy sự cao ngạo, khí chất bừng bừng. Nếu như không phải người quen, e là hoàn toàn không thể nhận ra hắn.
Tuy nhiên trong đám đông, có ba người vừa đặt chân đến đây đã nhận ra hắn.
“Là tên này à?”, Phù Nguyệt nói khẽ bên tai của Tô Nhã.
Tô Nhã gật đầu, cơ thể thanh tú khẽ run lên, sau đó quay đầu lại cao hứng nói với Phù Nguyệt: “Xem ra cậu ấy đang ở đây, lẽ nào đã tiến vào trong rồi sao?”
Nói rồi đôi mắt sáng ngời của cô ấy nhìn về cánh cổng dưới chân núi.
“Có lẽ là vậy”, Phù Nguyệt cũng gật đầu, sau đó trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, nói: “Cũng không biết tên này có được kế thừa gì, càng mạnh càng tốt. Xem ra, muội không đặt cược sai bảo vật!”
Hai cô gái đều có suy nghĩ riêng, nhưng chung quy lại đều là về một người. Còn về Tô Khanh ngậm chặt miệng không nói gì. Có tỷ tỷ của mình và Phù Nguyệt ở đây, không có chỗ cho cậu ta lên tiếng.
Trong lòng hai cô gái này đều có tính toán, nhưng Dạ Tử Tiêu lại không hề biết tình hình.
Hắn nhìn Đỗ Diệu, sắc mặt không ngừng thay đổi mấy lần, sau đó cau mày nói: “Dạ Tử Tiêu ta là người thế nào chứ, chẳng lẽ lại nuốt lời một tên cảnh giới Ngân Linh nhỏ bé sao? Nếu như ngươi quyết không chịu nói, vậy ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi”.
Hai mắt Đỗ Diệu trắng dã, thở dốc nằm trên mặt đất, sau đó nói: “Ngươi giết ta, vậy thì giết đi! Dù sao ta cũng không muốn sống nữa, tới đi!”
Tên này chỉ hành động như một kẻ bất hảo, hắn biết rất rõ, bí thuật cảnh giới Tử Phủ mà vừa rồi hắn nói đã hoàn toàn chạm tới dã tâm của cường giả trước mặt này, không có được bí thuật đó, những người này tuyệt đối sẽ không dễ dàng giết mình, đây chính là cách để hắn giữ cái mạng này.
Tuy nhiên thời gian ngắn thì được, một khi thời gian dài rồi, thực sự xúc phạm đến đám cao thủ cảnh giới Kim Linh này, bản thân hắn rất có thể bị xóa sổ.
Ánh mắt mờ mịt bất định, Dạ Tử Tiêu tràn đầy sát khí lạnh lùng. Một người cao cao tại thượng như hắn, đã bị đe dọa như vậy bao giờ? Tên trơ trẽn trước mặt này thật không biết sống chết.
“Nói điều kiện của ngươi đi”, đè nén ham muốn muốn tát chết tên này, Dạ Tử Tiêu lạnh lùng nói một câu.
Thương lượng điều kiện, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói muốn thương lượng điều kiện với người khác, đó là nỗi xấu hổ không thể xóa nhòa. Vì vậy, sau khi lấy được bí thuật, tên khốn ở cảnh giới Ngân Linh này nhất định sẽ phải chết.