Chương 2: Chết đi sống lại
Màn đêm dần trôi qua, trong nhà họ Dương không chỉ có mình Dương Minh Huy tức giận nữa, đến cả Dương Minh Diệp và Dương Minh Quang cũng vậy, nhưng bốn anh em Tứ Hải vẫn không tìm thấy cậu bé.
Hừng đông, một tia nắng ban mai chiếu rọi mặt đất.
Trong số các ngôi mộ, một bóng người rất dễ thấy.
Ánh sáng màu máu đã tiêu tán, Dương Hạo dựa vào bia mộ phía sau, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu chợt lóe lên những ký ức kinh ngạc.
“Tàn thiên Ma Vương? Đây chỉ là tàn thiên mà uy lực lại đáng sợ như vậy!”, trong lòng Dương Hạo vô cùng chấn động, lần này cuối cùng cậu cũng biết người đã truyền cho mình những ký ức này rốt cuộc là người như thế nào.
Ngôi mộ phía sau chôn cất một ma đạo cường giả. Nghe khẩu khí của người đó, có vẻ như hồi đó ông ấy từng là một nhân vật bất khả chiến bại thực sự.
“Tôi không biết ông tên là gì, nhưng hôm nay có ơn nghĩa truyền dạy, Dương Hạo tôi nhất định sẽ báo đáp, sau này tôi sẽ tìm dấu vết của ông, giúp ông hoàn thành chấp niệm của mình”, khẽ thở dài trong lòng, sau đó Dương Hạo quỳ xuống vái lạy về phía ngôi mộ to lớn kia ba cái.
Dương Hạo lúc này không có chút thương tích nào cả, cơ thể cũng cường tráng hơn trước kia, khí thế trên người cũng mạnh mẽ hơn.
Lúc Dương Hạo quỳ xuống, trên lông mày xuất hiện một tia sáng đen, nhưng tia sáng này biến mất trong nháy mắt, đến bản thân cậu cũng không nhận ra.
Kế thừa tu luyện của ma đạo, cơ thể được tiếp nhận năng lượng huyết sắc, bây giờ Dương Hạo tràn đầy hơi thở của ma.
Nhưng những thứ này không nhằm nhò gì, thứ gọi là ma đều là do con người nói ra, chỉ cần bản thân đủ mạnh, ma thì có sao?
Từ giờ phút này, Dương Hạo đã thề với lòng rằng sẽ không bao giờ để bản thân chết thêm lần nào nữa. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó thực sự rất khó chịu.
Sau khi làm quen với cơ thể của mình, Dương Hạo phát hiện ra bây giờ cậu không có chút tu vi nào. Mười hai mạch khí phàm linh nguyên tiên trong cơ thể cậu đều đã biến mất, nhưng cho dù như vậy, các cơ và tĩnh mạch trong người cậu mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
“Không còn tu vi nữa thì quay về luyện tập là được rồi”, Dương Hạo khẽ mỉm cười, tràn đầy tự tin.
Mười hai mạch phàm linh, Ngân Linh Cảnh, Tinh Linh Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, thậm chí là Tử Phủ Cảnh, Dương Hạo lòng tin, dưới sự dẫn dắt của tàn thiên Ma Vương, việc tu luyện của cậu sẽ càng nhanh, thực lực cũng tăng lên gấp bội.
Cùng với khí tức hung tợn tràn đầy, Dương Hạo quay về nhà họ Dương, ngay khi cậu vừa đi tới cửa, một đám người đã chạy ra chào đón.
“Dương Hạo, cháu đi đâu vậy? Có biết ba ông già chúng ta lo lắng cho cháu thế nào không?”, người còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng gầm đầy tức giận của Dương Minh Huy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!