“Nói gì thì nói, ta nhất định phải đưa hai người này vào”, ông lão nói rồi ngẩng đầu bước vào trong.
Dương Hạo liếc nhìn Đỗ Diệu phía sau, sau đó bước theo bước chân của ông già, nở nụ cười tinh nghịch. Đối với cậu mà nói, đấu với ai cũng như nhau cả. Mục đích của cậu là ngọc Linh Lung Thâm Hải kìa.
Bọn vệ sĩ vốn dĩ muốn ngăn cản hai người họ lại, nhưng tên cầm đầu đã xua tay, ra hiệu cho mọi người lùi lại.
Hắn nhìn bóng lưng của Dương Hạo và Đỗ Diệu, nói: "Hai vị công tử, tốt nhất là nên lượng sức mình, không nên bỏ mạng ở nơi này làm gì".
Dương Hạo không hề để ý, tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng Đỗ Diệu thì khác, tên này quay lại, sau đó trong mắt lóe lên một luồng sát khí dữ tợn, dùng năng lượng linh khí ép về phía tên thị vệ kia.
Không phải khí cảnh giới Tiên Thiên, mà là linh khí. Tu vi của Đỗ Diệu bị huyễn trận của Dương Hạo che dấu, cho nên không thể lộ ra ngoài. Tuy nhiên, linh khí như vậy không phải là thứ mà một tu giả cảnh giới Ngân Linh bước bốn có thể chống lại.
“Mạnh quá!”, tên kia liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt. Vào thời khắc vừa rồi, hắn cảm giác linh khí trong cơ thể dường như bị áp chế.
“Đi báo cáo với Trưởng lão Vô Tâm đi, có hai cao thủ trà trộn vào đây”, tên đội trưởng vẫy vẫy tay, rồi một thủ hạ của hắn nhanh chóng thừa lệnh đi bẩm báo.
“Khiến hai vị chê cười rồi”, ông già nói lời xin lỗi hai người Dương Hạo.
Dương Hạo nhún vai, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn một tòa nhà lớn trước mặt. Tòa nhà cực kỳ cao, toàn bộ được đúc bằng kim loại. Khí tức nặng nề đen kịt khiến cậu hơi choáng váng.
“Hắc Minh Thiết, kim loại khi gõ vào có thanh âm giống như tiếng chim hót, nên gọi là Minh Thiết”, cậu không khỏi thầm nghĩ, cậu chưa từng nghĩ tới nhà họ Thủy trong thành Giác Dạ lại có một tòa nhà như vậy.
Hắc Minh Thiết cũng là kim loại quý giá, nếu dùng nó để luyện Kim Nham Chi Thân, cũng có thể nâng cao một ít sức mạnh của cơ thể. Tuy nhiên, mục tiêu cuối cùng trong lòng Dương Hạo vẫn là ngọc Linh Lung Thâm Hải kìa.
“Tiểu thư, lão nô Thủy Cống cầu kiến”, khi đến tòa nhà lớn, ông già dừng lại trước cửa, sau đó cung kính hô vào bên trong.
“Ông Cống, mau vào đi!”, từ bên trong truyền ra một giọng nói vô cùng quyến rũ, có chút lười biếng, có chút mệt mỏi, nghe xong khiến người ta thương cảm.
“Hai người, mời đi với tôi”, ông lão nói với đám người Dương Hạo, sau đó mở cánh cửa nặng nề bước vào tòa nhà làm bằng Hắc Minh Thiết.
“Ầm!”, sau khi bước vào, cửa từ từ đóng lại.
Dương Hạo liếc nhìn đại sảnh khẽ nhướng mày. Ở đây có không chỉ có một người, mà có gần năm mươi tu giả đứng ở đây.
Những tu giả này túm năm tụm ba, một số thì ở một mình, rõ ràng là họ không biết nhau.
Tất cả họ đều toát ra ánh sáng vàng nhạt. Một vài người trong số họ có thực lực tốt, đạt tới cảnh giới Kim Linh bước ba, thậm chí cảnh giới Kim Linh bước bốn.
Trong số năm mươi tu giả, không có người nào thấp hơn cảnh giới Kim Linh, thấp nhất cũng là bước một.