“He he! Ta đương nhiên hiểu mà”, Đỗ Diệu cười thô kệch nói.
Thủy Linh Lung liếc nhìn Đỗ Diệu một cái đầy ghét bỏ, sau đó tránh xa hắn một thước, tới gần Dương Hạo. Đỗ Diệu bĩu môi với cô ấy, nhưng không tức giận.
“Đi thôi!”, Dương Hạo dắt theo hai người, đi về phía thành La Hầu.
Khi còn cách thành La Hầu chưa đầy vài dặm, Dương Hạo đột nhiên nhíu mày. Cậu phát hiện có một nhóm người phía trước đang chặn tất cả những người vào thành, đặc biệt là những tu giả, toàn bộ mới kiểm tra một lượt rồi mới yên tâm.
“Nhà họ Bồng?”, trong lòng khẽ động, nhìn cách ăn mặc của những người đó, Dương Hạo nhíu mày suy tư.
Sau đó hai tay của cậu đồng thời di chuyển, tạo ra một huyễn trận đơn giản trên người Đỗ Diệu và Thủy Lung Linh, khiến cho dung mạo của họ hoàn toàn thay đổi.
“Ầm!”, sau đó cơ thể cậu khẽ rung lên, khuôn mặt của cậu cũng dần thay đổi.
Không chỉ khuôn mặt, khí tức trên người cũng nhanh chóng thay đổi thành một luồng khí tức lạnh lẽo. Trong đó có một ít ma khí mà tu giả bình thường hoàn toàn không thể phân biệt được, ngay cả cảnh giới Tử Phủ tuyệt đối cũng không thể nhìn thấu được.
“Thay đổi khí tức, tách ra đi”, Dương Hạo nói với Đỗ Diệu và Thủy Lung Linh.
Ba người họ ở cùng nhau tuyệt đối sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho dù gương mặt đã khác, nhưng nếu đối phương là một cao thủ trong lĩnh vực này thì cũng có thể nhìn thấu.
“Được!”, trên mặt Đỗ Diệu lộ ra vẻ ngưng trọng, sau đó xoay đầu đi hướng khác. Thủy Lung Linh cũng khẽ liếc nhìn Dương Hạo một cái rồi đi về hướng ngược lại với Đỗ Diệu.
Nhìn hai người rời đi, Dương Hạo không khỏi thầm nói trong lòng: “Thật đáng tiếc! Thực lực, vẫn là thực lực. Nếu mình có thể tu thành thực lực mạnh hơn, Khí Nguyên Tông của thành La Hầu có thể làm gì được mình chứ?”
Mặc dù nói như vậy, bây giờ bản thân quả thực còn quá yếu, vì vậy chỉ đành tìm cách che giấu.
Sau khi thở dài một hơi, cậu thu lại Hỏa Nha Kiếm sau lưng. Sau đó đi về phía cửa lớn thành La Hầu. Quả nhiên khi cậu vừa mới đến gần đã bị người ta chặn lại.
Khuôn mặt hiện giờ của cậu là một cậu bé xanh xao, trông chưa đầy mười bảy tuổi. Nhìn khuôn mặt, đối phương nhất định sẽ không nhận ra.
“Đứng lại! nhà họ Bồng chúng ta đang tìm kiếm ba kẻ địch. Ngươi buộc phải tiếp nhận kiểm tra bằng linh hồn chi lực”, ba tu giả cảnh giới Tiên Thiên đứng trước mặt Dương Hạo, sau đó một tia linh hồn trực tiếp bao trùm lấy cậu.
“Quá quắt!”, sắc mặt Dương Hạo đanh lại. Sau đó khí thế lạnh lẽo lập tức áp sát về phía ba người kia.
“Ta nhận lệnh tới đây tham gia buổi đánh giá của Thiên Quân Môn, không phải để cho các ngươi kiểm tra”, Dương Hạo mắng, giọng điệu tràn đầy ớn lạnh.
“Thiên Quân Môn!”, ba tu giả cảnh giới Tiên Thiên đó lập tức thay đổi sắc mặt, cơ thể cũng hơi lùi về phía sau. Khí tức ớn lạnh trên người Dương Hạo khiến chúng rùng mình.
“Vị bằng hữu này, Thiên Quân Môn cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Khí Nguyên Tông bọn ta không hề sợ Thiên Quân Môn”, một giọng nói vang lên, sau đó Bồng Minh Quang đi ra từ phía sau.