“Uy lực này chắc không khác mấy so với Trọng Lực Chi Trận Kim Thạch, nhưng so với trọng lực của Trọng Lực Chi Trận Thuần Túy, uy lực này có sức ảnh hưởng với linh hồn, có thể chống đỡ được nó thì tu vi của ta chắc chắn có thể lên một tầng mới”, Dương Hạo thầm nói, đồng thời sải bước ra.
Vị trí hai mươi mét mà mất hết thời gian thưởng thức hai chén trà, nếu là bình thường e là chỉ cần một tích tắc thôi, nhưng khi đối mặt với áp lực đáng sợ này, tốc độ của cậu lại cực kỳ chậm.
“Phụt!”, khi Dương Hạo ngẩng đầu lên vừa định bước vào đoạn đường khoảng cách mười mét, vài cao thủ thanh niên phía trước bỗng nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt văng ra ngoài.
Một người, hai người, ba người, liên tục có thêm vài người nữa, thoáng chốc đã loại được chín người, phía trước chỉ còn duy nhất một tên đầu gỗ vẫn còn đứng trong khoảng cách mười mét.
Nói cách khác bây giờ ngoài Dương Hạo thì vẫn còn Thiết Sơn, những người khác đều đã kết thúc sát hạch lần này, họ đã thông qua nhưng cũng đã thất bại.
“Rầm”, đúng lúc này Dương Hạo bước vào trong phạm vi mười mét, linh hồn dồi dào lập tức đánh vào trong đầu cậu.
Chỉ thấy đầu óc chấn động, sau đó từng tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì.
“Được đấy!”, thấy cảnh này, Tề Đằng nhướng mày, rồi nói với Y Thắng Tuyết: “Vẫn là ông có mắt nhìn đấy, chàng trai đó đúng là không tầm thường”.
Nói rồi ông ta vung tay lên, từng lớp sương mù che hết không gian xung quanh Tượng Thần, trong tích tắc ngoài ba người họ, không một ai có thể nhìn thấy cảnh xung quanh Tượng Thần.
La Thần Hi và Bắc Thanh nhíu mày, hai người nhìn nhau đều thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của đối phương, bảy mươi năm trước có một Liên Thiên, còn bây giờ e là Thiên Quân Môn lại sắp xuất hiện thêm một nhân vật đáng sợ nữa.
“Rắc rắc!”, sắc mặt Thiết Sơn đã tái nhợt, hai chân đứng vững dưới đất, nhưng sắc mặt cậu ta lại không hề có chút máu, nửa thân trên cũng lắc lư không ngừng.
Nhìn người đứng phía trước, Thiết Sơn cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, sau đó cậu ta nói: “Huynh đệ, ta không kiên trì nổi nữa rồi, chúc huynh may mắn”.
Nói rồi cậu ta cũng bị văng ra ngoài.
Lúc này Dương Hạo không có tâm trạng nhìn xem Thiết Sơn thế nào, bởi vì lúc này linh hồn của cậu đang phải chịu đựng sự tấn công vô tận, năng lượng linh hồn đó như từng cây kim nhỏ đâm vào linh hồn cậu.
“Vạn Tử Bất Diệt Hồn”, gào lên một tiếng, sau đó một vòng xoáy màu xám trong đầu Dương Hạo điên cuồng chạy loạn, không ngừng hút năng lượng linh hồn vào trong đầu mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!