"A!”, bên phải có tiếng hét, sau đó tứ phía vang lên tiếng hét: "A! Không! Sư huynh, cứu ta".
Tiếng cầu cứu vô cùng chói tai, trên mặt Lục Thành tràn đầy lo lắng, năng lượng trong cơ thể đột nhiên phóng ra bốn phía, linh hồn cũng phóng ra ngoài.
Không giải phóng linh hồn còn ổn, chứ khi năng lượng linh hồn được giải phóng và cảm nhận được xung quanh, hắn liền thấy được những tia sáng trắng xuất hiện. Những tia sáng trắng này tràn đầy nhuệ khí, trực tiếp cắt đứt linh hồn của hắn.
“Ô ô!”, sau đó một đầu lâu đen khác xuất hiện, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, điên cuồng nuốt lấy linh hồn năng lượng của hắn.
“A!”, Lục Thành gào thét, giọng đầy thống khổ. Nhưng dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể lấy lại được linh hồn của mình.
“Phịch!”, khi linh hồn cuối cùng bị nuốt chửng, thân thể của hắn lặng lẽ rơi xuống đất. Cảnh giới Tử Phủ nguyên anh, đã chết.
Đối với toàn bộ khu vực thành La Hầu mà nói, cảnh giới nguyên anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng hiện tại, chỉ trong chốc lát, hắn đã chết dưới thập phương sát trận.
“Hả?”, bên ngoài, Hướng Ninh Phong đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta phất tay lấy ra một khối ngọc bài, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Mỗi một tấm ngọc bài đều chứa lạc ấn các đệ tử. Lục Thành và mười đệ tử cảnh giới Tiên Thiên viên mãn đều đã chết, không còn một ai sống sót.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Hướng Ninh Phong trở nên cực kỳ khó coi. Ông ta biết rằng không thể để các đệ tử của mình tiến vào được nữa. Nếu không, những đệ tử này đều có thể chết ở bên trong đó.
“Tề Đằng, ông đi đi”, ông ta nói, nhìn Tề Đằng bên cạnh.
Gật đầu, Tề Đằng nói: "Lão đại, nếu có nguy hiểm bên trong, tôi sẽ truyền tin. Nếu tôi không thoát ra được, đừng để họ vào nữa”.
“Tôi biết”, Hướng Ninh Phong gật đầu.
Vẻ mặt của Tề Đằng đầy quyết tâm, ông ta lao thẳng vào phủ thành chủ dưới làn sương mù. Trong khoảnh khắc, bóng dáng của ông ta biến mất khỏi tầm mắt của Hướng Ninh Phong và rất nhiều đệ tử.
“Hả?”, vừa bước vào, cảm nhận được sự dao động quen thuộc ở tầng tầng lớp lớp xung quanh, Tề Đằng bắt gặp luồng năng lượng do Lục Thành để lại.
Thay vì trực tiếp giải phóng linh hồn của mình như Lục Thành đã làm, ông ta lần theo luồng khí quen thuộc và đi về phía trước. Khoảng mười mét sau, thân ảnh của Lục Thành hiện ra trong tầm mắt.
“Lục Thành”, trên mặt lộ ra vẻ tiếc thương vô tận, ánh mắt Tề Đằng đột nhiên trở nên dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!