Đồng thời trong tay cô ta cũng phát ra nguồn năng lượng cực mạnh muốn ngăn đòn tấn công của Thủy Linh Lung lại, sức mạnh hai bên va chạm vào nhau khuấy động các tầng khí lưu.
“Ầm”, “Ầm!”, thế tấn công của Thủy Linh Lung rất mạnh, cảnh giới hiện tại của Bắc Mang Thanh cũng chỉ mới là Tiên Thiên nhập môn mà thôi, sao có thể đỡ được đòn tấn công này chứ?
“Linh Lung”, thấy Bắc Mang Thanh lùi dần về sau, sắp bị Thủy Linh Lung đánh bại, Dương Hạo gọi.
Cánh tay vừa giơ ra của Thủy Linh Lung lập tức rụt lại, sau đó lắc người quay về phía sau Dương Hạo, cô ấy lạnh như băng nhìn Bắc Mang Thanh, ý chí chiến đấu dần lắng xuống.
Đánh qua đánh lại cũng chỉ trong thoáng chốc, nhưng đây cũng là một hành trình nguy hiểm với Bắc Mang Thanh, ngay khoảnh khắc vừa rồi, cô ta cảm nhận được sát khí mạnh mẽ trên người cô gái xinh đẹp này.
Nếu Dương Hạo không lên tiếng thì e là cô ta sẽ bị người phụ nữ đó giết chết mất.
“Có vài chuyện không giống như những gì mọi người thấy”, Dương Hạo nói một câu, cậu cũng lười giải thích với người khác.
“Ha ha, Dương Hạo huynh, Thanh Nhi mạo phạm rồi, mong huynh đừng trách tội”, gương mặt Bắc Mang Xuyên hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói.
Trước đây anh ta còn có chí khí phân cao thấp với Dương Hạo, nhưng bây giờ chí khí đó cũng đã tiên tan hết rồi, trong mấy ngày ở Thiên Quân Môn, anh ta đã nghe nói đến khá nhiều chuyện về Dương Hạo.
Là người đầu tiên chạm được vào Tượng Thần Thiên Quân, giết người ở cảnh giới Tử Phủ khi chỉ đang ở cảnh giới Tiên Thiên, sống sót từ trong tay cảnh giới Linh Kiếp chỉ với thực lực của cảnh giới Tiên Thiên, tên này đã là một truyền kỳ rồi đấy.
“Không sao”, Dương Hạo mỉm cười không để ý đến chuyện đó nữa, cậu không thích mà cũng không ghét người phụ nữ quá mức thẳng thắn Bắc Mang Thanh này.
“Sư tỷ Tô Nhã, sư tỷ Phù Nguyệt, đệ quên nói với các tỷ, mọi người tạm thời đừng đi ra ngoài, đệ đắc tội với La Thần Hi ở phủ thành chủ, nếu mọi người đi ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm. Trong khoảng thời gian tới, có thể đệ sẽ bế quan tu luyện”, Dương Hạo nói.
“Ừ”, Tô Nhã đỏ mặt, cảm thấy có chút vui mừng, đệ ấy vẫn quan tâm đến mình chẳng qua không thể hiện ra thôi.
Ngẩng đầu lên cô ấy kiên định nói: “Tỷ cũng định bế quan tu luyện một thời gian, mặc dù tỷ không có thiên phú như đệ nhưng cũng không thể thua kém đệ quá nhiều”.
“Hết thuốc chữa rồi”, Phù Nguyệt bĩu môi, sau đó nhìn Dương Hạo nói: “Đệ không cần để ý đến sư tỷ ta, không ai ở trong thành La Hầu này có thể động đến ta”.
Dương Hạo như bị chạm đến trái tim khi nhìn thấy vẻ mặc kệ, xem thường của Phù Nguyệt. Người phụ nữ này giấu cho mình quá nhiều chuyện, dường như không một ai, không một cường giả nào có thể khiến cô ta xem trọng.
Nhớ đến lúc trước khi Hướng Ninh Phong xuất hiện trước mặt mọi người cũng là lần duy nhất Phù Nguyệt ngạc nhiên trong giây lát, sau đó lại khôi phục vẻ bình thường.
“Nguyệt Nhi, ngươi ngày càng không nghe lời rồi”, một giọng nói già nua vang lên như thể vọng từ đằng xa, cũng như thể gần như gang tấc, giọng nói đó vang lên bên tai mọi người.
“Soạt! Soạt!”, hai bóng người bay ra từ trong đại điện của Thiên Quân Môn, sau đó đứng ở giữa không trung, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn một người ở phía đằng xa.
“Tề Thanh Nguyệt?”, Hướng Ninh Phong vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng của bà lão kia. Đối với người ở cảnh giới Tử Phủ, bà Thanh Nguyệt là một huyền thoại.