Tô Khanh lại nói: “Không hổ là anh rể của mình, hào quang muôn trượng”.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Hạo lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng cậu, tinh – khí - thần đều hội tụ lại với nhau, biến hoá thành đạo của cậu.
“Kiếm đạo”, thầm lẩm nhẩm trong đầu, một tia sáng hiện ra từ trong bộ não.
Sau đó không ngừng xuất hiện từng gương mặt, đó đều là hình ảnh người thân của mình. Sự ngây thơ của tuổi ấu thơ, sự bất lực lúc trưởng thành, còn có niềm vui của cái lần chết đi sống lại, sự điên cuồng của cái lúc tu hành ma đạo. Từng cảm xúc cứ thế không ngừng xuất hiện.
“Cảm xúc, nỗi nhớ, phẫn nộ, thù hận, tất cả đều hoá thành hư vô, chỉ có năm tháng là bất diệt. Thế nhưng kiếm đạo của tôi có thể xưng là Tháng Năm. Kiểu kiếm đầu tiên này sẽ gọi là Nhân Gian”, trong lòng chợt động, hạt giống kiếm đạo bắt đầu phát triển, sau đó nứt ra và xuất hiện chồi non đầu tiên.
“Nhân Gian!”, hai mắt mạnh mẽ mở to, sau đó Dương Hạo vung tay, một mũi kiếm đột nhiên ngưng tụ trong tay anh.
“Vút!”, nhát kiếm chém ra, mục tiêu lại chính là Hướng Ninh Phong ở giữa không trung.
Nhát kiếm Nhân Gian này của cậu bao hàm thất tình lục dục, bao hàm sự điên cuồng và hung hãn, cũng mang theo một loại tình cảm không nói rõ. Khoảnh khắc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy nhát kiếm này quá chói mắt. Trong lòng mỗi người đều ấm áp và trầm mê.
Hai mắt Hướng Ninh Phong đột nhiên đờ ra, trước đây ông ta cũng từng rơi vào trong cơn mê này trong phút chốc, suýt thì chẳng thể tự mình thoát ra. Vẫn may là cảnh giới đã thức tỉnh ông ta.
Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta không chút do dự vung tay, một cột sáng năng lượng lao thẳng về phía mũi kiếm kia của Dương Hạo.
“Rầm!”, kiếm và năng lượng lao vào nhau, tức thì bao trùm cả đất trời đều là những dòng thác chảy cuồn cuộn. Những đệ tử khắp bốn phía, những ai có cảnh giới thấp hơn Tử Phủ đều bị năng lượng đó thổi bay.
“Ầm!”, tiếng nổ không ngừng vang lên, ở giữa chỉ nhìn thấy trung tâm của vụ nổ, thanh kiếm dài vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa còn không ngừng đối chọi với trụ sáng năng lượng kia của Hướng Ninh Phong.
“Vút!”, chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm đó đã bị xé toang ra, hoá thành vô hình.
Trên mặt Hướng Ninh Phong mang theo vẻ kinh ngạc, chậm rãi thở phào một hơi, nhát kiếm này của Dương Hạo quả thực là đáng sợ. Nếu như không phải cảnh giới phơi bày ra đó, có lẽ ông ta cũng không ngăn nổi nhát kiếm này.
Bên trong cảnh giới Tử Phủ, có lẽ duy chỉ có đẳng cấp Pháp Tương là có thể áp chế được tên này.
“Khủng bố”, Hướng Ninh Phong không nhịn được mà thốt ra hai chữ này.
Phải biết rằng, Dương Hạo giờ chẳng qua chỉ là Tiên Thiên đại thành mà thôi, ngay cả cảnh giới Tử Phủ cũng chưa với tới. Nếu như đạt tới cảnh giới Tử Phủ, nuôi dưỡng nguyên nhân đạo văn, chỉ sợ sẽ càng thêm mạnh mẽ.
“Cậu ta là hy vọng của Thiên Quân Môn”, Hướng Ninh Phong nói rồi bay về phía Dương Hạo.
Dương Hạo nở một nụ cười đứng trước cửa điện Toạ Thiên. Đối diện với sự gần kề của Hướng Ninh Phong, biểu cảm của cậu vẫn bình thản như cũ. Về điểm này thì đã vượt qua tất cả đệ tử của Thiên Quân Môn rồi.
“Ôi chao tên này đã vượt qua tôi rồi. Mới có bao lâu cơ chứ!”, Y Thắng Tuyết khẽ thở dài, cảm nhận được so với Dương Hạo của bây giờ, danh tiếng La Hầu Thành của bản thân khi trước hơi tức cười.
“Ta sẽ vượt qua đệ nhanh thôi”, trong lòng hạ quyết tâm, trong mắt Y Thắng Tuyết thắp lên ánh sáng rực lửa của ý chí chiến đấu và tín niệm.