Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 
             “Vù!”, thân hình hiện rõ, Dương Hạo ngay lập tức nhìn thấy Lãnh Lăng đang ngồi xếp bằng trước cửa lớn Thiên Thành.  

             Lãnh Lăng thấy cậu bước tới thì từ từ đứng dậy, lên tiếng: “Ra ngoài rồi à?”  

             Dương Hạo gật đầu, cười đáp: “Đợi lâu rồi nhỉ?”  

             “Ừ”, Lãnh Lăng gật đầu: “Ta đợi huynh ra ngoài cho mọi người một sự bất ngờ, mấy tên đó ai ai cũng đang đợi huynh”.  

             Quay đầu nhìn về phía bên dưới bậc thang Vạn Dặm, xuyên qua màn sương mù dày đặc, nhìn thấy những đỉnh núi bên trong đó, mặc dù chẳng thể nhìn rõ bóng người đứng bên trên những đỉnh núi nhưng lại cảm nhận được năng lượng khí tức và sát khí dồi dào.   

             Dương Hạo cười nói: “Đi thôi, làm như ngươi nói, chúng ta đi cho bọn họ một bất ngờ”.  

             Từng bước từng bước đi xuống cầu thang Vạn Dặm, tốc độ của hai người không hề nhanh, thế nhưng mỗi một bước chân đều như kéo dài cả mấy chục dặm, nháy mắt đã được trăm dặm rồi.  

             Lãnh Lăng vẫn luôn chờ đợi bên trên bậc thang Vạn Dặm, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu ta. Vậy nên vào lúc Dương Hạo xuất hiện, tất cả cường giả đều đồng loạt đưa ánh mắt dừng lại trên người cậu.  

             “Là cậu ta, chính là cậu ta!”, tiếng kinh hô vang lên, người nói chính là Dịch Tung Lam – cao thủ của Tuý Tiên Tông, cũng là người mất đi đệ tử.  

             Sắc mặt ông ta hết sức thâm độc, quay đầu lại nhìn Hướng Ninh Phong đang bày ra vẻ nghiêm túc, trong mắt loé lên ánh sáng hung tàn sắc lạnh.  

             “Đáng chết, đệ tử Bố La của ta đã chết rồi, đệ tử của ông ta sao có thể sống? Chết, nhất định phải chết. Dù cậu ta đã có được sự truyền thừa của Thiên Quân thì ta cũng phải khiến cậu ta chết bằng được”, Dịch Tung Lam hết sức âm trầm, trong lòng không ngừng chửi rủa.  

             “Ra ngoài rồi!”, trong mắt Đông Long loé lên ánh sáng màu máu, khoé miệng hắn mang theo một nụ cười hung tàn. Nhìn Dương Hạo cứ như đang nhìn con thú săn của mình.  

             “Truyền thừa là của ta, ta mới là thiên tài mạnh nhất”, Thân Đồ Liệt Nguyệt cũng nhìn Dương Hạo, trong mắt loé lên ánh sáng hung bạo lạnh lùng.  

             Vẫn còn một người – Thịnh Kinh Mãnh, người này cả người khí tức mạnh mẽ bộc phát, sức mạnh ghê gớm cứ thế lan rộng ra, khiến cho đỉnh núi dưới chân hắn đều rung lên kịch liệt.  

             “Hử?”, Du Huyền đang uống rượu với Ngưu Đằng cũng đứng dậy, hắn nhìn về phía Dương Hạo, trong mắt loé lên vẻ sắc lạnh và do dự.  

             Ngưu Đằng thấy hành động của hắn thì nhanh chóng đứng dậy nói: “Du Huyền, tuyệt đối không thể sai càng thêm sai. Huynh vẫn chưa thấy lúc huynh ấy thực sự bộc lộ ra thực lực mạnh nhất, nếu như huynh ấy sử dụng con át chủ bài thực thụ, ta dám bảo đảm huynh ấy nhất định có thể chạy thoát khỏi nơi này. Đợi huynh ấy chạy thoát rồi, vậy thì những người ra tay với huynh ấy sẽ vĩnh viễn không còn ngày tháng bình yên”.  

             Nghĩ tới thân hình Ma Vương của Dương Hạo, Ngưu Đằng không nhịn được mà phát run. Hắn không biết tên này rốt cuộc có sức mạnh mạnh tới độ nào, thế nhưng có thể nhìn thấy trước chính là thiên tư và tốc độ tu luyện ma tu cường đại hơn quá nhiều so với những kẻ luyện võ thông thường.  

             Cho cậu mười năm, thậm chí là ba mươi năm mươi năm, tới lúc đó, tất cả những kẻ gây thù với cậu đều sẽ trở thành oan hồn trong tay cậu.  

             “Con át chủ bài?”, Du Huyền hơi ngẩn ra, không nhịn được mà cười nhạt, nói: “Có thể có con át chủ bài như thế nào? Một kẻ tép riu ở cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh thì có thể lay chuyển trời đất được sao?”  

             Giọng điệu mang theo vẻ khinh thường, đối với tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp nổi trội như Du Huyền mà nói, dù có là Tử Phủ mạnh hơn, chỉ cần không phải như Đông Long thì hắn sẽ không coi ra gì.  

             Ngưu Đằng không nhịn được, bực tức nói: “Ta cảnh cáo huynh đừng coi mấy lời ta nói như là trò đùa. Mặc dù thiên tư của Đông Long cao, thế nhưng ta dám bảo đảm, trong vòng một năm huynh ấy nhất định có thể vượt qua Đông Long, thậm chí còn sớm và nhanh hơn thế”.  

             Nghe Ngưu Đằng nói vậy, trong mắt Du Huyền hơi khựng lại. Sớm hơn, nhanh hơn, hai chữ này vang vọng trong tai hắn. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngưu Đằng, hắn chợt rơi vào trầm mặc.  

             Trong mắt mang theo vẻ coi trọng, hắn nhìn về phía cậu thanh niên sắp sửa bước tới cuối bậc thang Vạn Dặm. Nhìn vào vẻ điềm nhiên trên mặt đối phương, lần đầu tiên hắn bắt đầu nhìn thẳng vào kẻ vốn chẳng là gì trong mắt hắn.  

             Trước đó, mặc dù hắn đã cùng nói cười với Dương Hạo nhưng trong lòng vẫn cứ cho rằng đối phương là một kẻ yếu, căn bản không hề bận tâm.  

             Bây giờ từ trong giọng điệu và thái độ nói chuyện của Ngưu Đằng, cuối cùng hắn cũng trở nên tỉnh táo hơn. Bản thân dường như đã lơ là một số thứ, đột nhiên từng cảnh tượng cứ nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu.  

             Nếu là người bình thường thì có thể tuỳ tiện sử dụng trận pháp mà tinh Huyền Dương dùng để bố trí sao? Nếu là người bình thường thì có thể có gan toan tính ngay trước mắt nhiều cường giả như vậy hay không?  

             Nếu như Dương Hạo là người bình thường, trận pháp bài bố ra nào có thể chặn được sự tấn công điên cuồng của bốn người hắn, Thân Đồ Liệt Nguyệt, Thịnh Kinh Mãnh và cả Đông Long nữa?  

             “Ngưu Đằng, nói cho ta nghe thân phận và lai lịch của hắn đi? Còn cả thực lực thật sự của hắn nữa”, Du Huyền lên tiếng, trong lòng hắn đang đấu tranh.  

             Ngưu Đằng lắc đầu nói: “Ta không rõ lắm về lai lịch và thân phận, còn về thực lực thật sự của huynh ấy thì ta cũng không tiện nói kỹ. Chúng ta là huynh đệ, lời thề Thiên Đạo không phải là trò đùa”.  

             “Có điều”, giọng điệu chợt thay đổi, Ngưu Đằng nói: “Ta có thể nói với huynh rằng nếu như một đấu một, dù cho huynh dùng tuyệt sát không gian thì huynh ấy cũng chưa chắc đã e sợ”.  

             “Vậy được, lần này ta không nhúng tay vào nữa”, Du Huyền trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng buông bỏ ý định trong lòng. Từ bỏ truyền thừa Thiên Quân, đối với hắn mà nói cũng không phải một chuyện dễ dàng.  

             

             

Nhấn Mở Bình Luận