Nghe cô ta nói thế, đám Thiên Quân đó sửng sốt, họ khá kiêng dè danh tiếng ở bên ngoài của Hồng Diệp, tất nhiên cũng ngừng công kích, không dám làm xằng bậy.
Hồng Diệp rời đi, Thiên Quân phá trận pháp chỉ còn lại Khởi Tân và Hứa La, họ đều đang cố gắng phá trận pháp, tiêu hao năng lượng trong trận pháp.
Trên con đường Thiên Thành, Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm, y thấy Hồng Diệp Thiên Quân đi khỏi trận đạo của mình, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
Y quan sát vài ngày, trong ba Thiên Quân phá trận pháp đó, chỉ có tu vi của Hồng Diệp Thiên Quân là rất tinh thông, so ra thì mạnh hơn mình rất nhiều.
Nhưng y không thể so với cô ta, dù sao trận pháp mà y lĩnh hội được rất phiến diện, cũng chính là trận pháp bí mật của con đường Thiên Thành, hơn nữa cũng chỉ bổ trợ một chút mà thôi.
Còn có trận pháp Đại Hư Không Thiên, đó là trận pháp rất mạnh có trong chương trận đạo mà Ân Vô Song để lại.
Ngoài ra trận đạo mà y kiểm soát được cũng đều là một vài cấm chế và trận pháp nhỏ trên con đường Thiên Thành mà thôi, xét về độ uyên thâm thì không bằng Hồng Diệp Thiên Quân.
Cũng may Hồng Diệp Thiên Quân đã giận dỗi bỏ đi, cũng là một tin tức tốt với y, nếu không y cũng không dám chắc Hồng Diệp có thể phá được trận đạo của mình trong ba mươi năm không nữa.
“Một đám ngu ngốc, Thiên Quân thì thế nào, mắt cao hơn đầu, hoang tưởng tự đại, nhưng đều là một đám người đáng thương mà thôi”, Dương Hạo cười nhạo nói.
Sau đó y xoay người đi về phía đại điện, không thèm quan sát Khởi Tân Thiên Quân và Hứa La Thiên Quân nữa, với tốc độ phá trận pháp của hai người này thì muốn phá vỡ nó chưa chắc có thể làm được trong một trăm năm.
“Cảnh giới Linh Kiếp, khó đấy!”, quay lại đại điện, Dương Hạo không khỏi thở dài.
Khoanh chân ngồi giữa đại điện, y vung tay, trước mặt lập tức xuất hiện rất nhiều Huyền Dương Tinh, từng luồng linh khí dồi dào tỏa ra bốn phía.
“Ngưu Đằng, lần này lão già đó có muốn đánh ngươi cũng không đánh được”, một ông lão vóc dáng cao lớn cô độc đứng trên một đỉnh núi, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực.
Niết Ngột Thiên Quân - Thiên Quân cấp năm, trong Thanh Châu gần như là tất cả Thiên Quân đều vô cùng kiêng dè người này. Thiên Quân cấp năm là Thiên Quân cao cấp, hơn nữa Niết Ngột Thiên Quân còn có một pháp bảo cực kỳ đáng sợ, dù là Thiên Quân cấp sáu – cảnh giới cao hơn ông ta một bậc cũng không thể làm gì được ông ta.
Hơn nữa Niết Ngột Thiên Quân còn là một tên cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ cần là người của ông ta thì không ai có thể bắt nạt, dù là Thiên Quân cũng không được.
Thật ra không chỉ là Thanh Châu, trong tin đồn Niết Ngột Thiên Quân này ở cả Vương Thành, đến Đế Thành, thậm chí là cả thế giới Phong Vũ đều là người có danh tiếng.
Huyết mạch của gia tộc Thần Viên, một khi ông ta bùng nổ, khí thế tức giận sẽ khiến người khác sợ hãi. Trong liên minh Bách Phong, có lẽ cũng có rất nhiều người không biết, Niết Ngột Thiên Quân chính là người đứng đầu liên minh Bách Phong, nói một cách chính xác thì ông ta là minh chủ của liên minh Bách Phong.
Nhưng bây giờ ngay cả vị minh chủ này cũng rất bất lực, Ngưu Đằng và Dương Hạo đứng cùng một phe, mặc dù ông ta rất muốn bảo vệ Ngưu Đằng cũng không thể được.
Mặc dù ông ta tự phụ nhưng cũng không thể hoàn toàn làm ngơ rất nhiều Thiên Quân, nhất là trong nhiều Thiên Quân như thế còn có vài người gần bằng ông ta.
Ngoài Niết Ngột Thiên Quân, trên Bách Phong còn một Thiên Quân đơn độc nữa.
Quanh người Thiên Quân này đều bị bao trùm bởi một màu đen như màn đêm sắp ập đến, không gian trong vòng mấy mươi cây số đều bị màn đêm bao vây.
Ám Dạ Thiên Quân – người đứng đầu đại đạo Hắc Ám, sự tồn tại của ông ta cũng khiến nhiều Thiên Quân phải sợ hãi. Trong truyền thuyết, khoảnh khắc bóng đen sắp đến, cái chết cũng cận kề.
Có lẽ ở đây cũng chỉ có mấy người Niết Ngột Thiên Quân mới có khả năng đối đầu với ông ta.
Cường giả tề tựu, trong đó người có thực lực mạnh nhất đều một thân một mình, chỉ có người không có lòng tin mới gọi bạn bè đến để tạo liên minh.
“Ầm!”, không gian bỗng rung chuyển, hai Thiên Quân một trước một sau đi ra.
Hai người này một là ông lão tóc trắng, người còn lại là thanh niên trọc đầu. Trên đầu thanh niên đó có hai bức hình vẽ màu đen, là hai con yêu thú cực kỳ hung ác.
“Đại sư huynh, nhiều người quá”, thanh niên đó nhìn Thiên Quân xung quanh, không khỏi nói.
“Đại sư huynh, nhiều người quá”, thanh niên đó nhìn Thiên Quân xung quanh, không khỏi nói.
“Ôn Thác, cẩn thận một chút, nơi này có không ít cao thủ, có vài người ta thấy quen chắc là người của Viêm Châu”, ông lão nói.
Thanh niên gật đầu nhếch môi cười nói: “Đại sư huynh yên tâm, đệ có tính toán, từ trước đến nay khi đối diện với bất kỳ đối thủ nào, đệ cũng cố gắng hết sức, dù là giết cảnh giới Linh Kiếp cũng thế”.
“Ha ha, thằng nhóc ngươi”, ông lão bật cười.