Vừa rồi y đã che giấu toàn bộ khí tức trên cơ thể. Nhưng bây giờ, khí tức cảnh giới Linh Kiếp bước một hoàn toàn bộc phát trong hoảnh khắc, uy lực vô song.
“Linh Kiếp bước một mà cũng dám ra oai trước mặt bổn công tử?”, công tử Quân Duyệt đó khẽ lộ ra nụ cười lạnh, sau đó cơ thể hắn khẽ động, khí tức Linh Kiếp bước bốn lập tức bạo phát, ép thẳng về phía Dương Hạo.
Lông mày trầm xuống, một nụ cười khinh thường xuất hiện trên khóe miệng Dương Hạo khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Linh Kiếp bước bốn.
Y ngẩng đầu, hai mắt nhìn công tử Quân Duyệt, tay phải chậm rãi nâng lên, sau đó một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên, không gian dao động kịch liệt tựa hồ có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.
“Không gian chưa tách, đòn tấn công của ta còn lâu mới có thể so sánh được với Thiên Quân. Tuy nhiên, đủ để giết một tên cảnh giới Linh Kiếp bước bốn”, y khẽ nói một câu, sau đó tùy ý phất tay, tia ánh sáng đó giống như một đường mỏng, lướt qua hàng trăm mét không gian trong tích tắc.
“Cái gì? Sao có thể, sao như vậy được? Sao ta lại có thể bại trận trước một tên Linh Kiếp bước một được. Ta không cam tâm!”, công tử Quân Duyệt gào lên, nhưng dù có điên cuồng gào thét thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục của bản thân.
“Vụt!”, một tia linh hồn nhanh chóng bay ra khỏi đỉnh đầu hắn, hóa thành khói xanh muốn chạy trốn. Nhưng ngay giây tiếp theo, tia ánh sáng đó lại xuất hiện, lập tức hủy diệt linh hồn hắn.
Cảnh giới Linh Kiếp, khi Dương Hạo vừa đột phá cảnh giới Tử Phủ đã có thể một chọi hai, còn sau khi trở thảnh cảnh giới Tử Phủ nguyên anh thì đã có thể giết chết chúng.
Mặc dù công tử Quân Duyệt này là cảnh giới Linh Kiếp đầu tiên chết trong tay y, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh rằng thực lực của y đã được coi là sự tồn tại bất khả chiến bại trong cảnh giới Linh Kiếp.
“Linh Kiếp vô dịch!”, nói khẽ bốn từ, y bước một bước, đi tới trước mặt công tử Quân Duyệt lúc này đã biến thành cái xác không hồn.
Nhìn ánh mắt vô hồn đó, y lắc đầu thở dài nói: “Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, ngươi cho rằng có thể ngang ngược không coi ai ra gì sao, đúng là nực cười”.
Sau đó, ánh mắt Dương Hạo quét qua người nô lệ bị trói buộc, trong mắt hiện lên một tia sáng, sau đó trong tay xuất hiện một ánh kiếm sắc bén.
“Keng!”, một âm thanh giòn tan vang lên, xiềng xích bằng vàng khắp chân tay người đó đều bị ánh kém cắt đứt, sau đó rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!