Mộc lực, giống như thủy triều, là vô tận. Tâm thần của cậu cũng bị va chạm mạnh, cơ thể cũng trở nên bắt đầu không ổn định.
“Tâm thần đã xuất, đến lúc rồi”, khi chịu đựng đòn tấn công kịch liệt của Quân Vị Ương, trên mặt Dương Hạo lại lộ ra nụ cười kỳ lạ.
“Cứu diễm, ra đi! Đốt cháy tất cả, thiêu hủy vạn vật, khiến mọi thứ biến thành làn khói xanh cho ta”, hô khẽ một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay y.
“Đi!”, phất tay, ngọn lửa bùng lên mấy dặm trong tích tắc. Cứu diễm hỏa vương xuất hiện, đốt cháy mọi thứ trong không trung, không gian hừng hực.
“Bùm!”, đằng mộc được hình thành bởi mộc lực của Quân Vị Ương trực tiếp bị bao phủ bởi Cứu diễm hỏa vương, ngay cả lực tâm thần cũng bị cứu diễm vây chặt.
“A!”, lúc này, Quân Vị Ương đột nhiên hét lên một tiếng chói tai. Ông ta cảm thấy lực đại đạo của mình đang bị đốt cháy, khi ông ta cố gắng thu chúng lại, ngọn lửa đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Không chỉ như vậy, tâm thần của ông ta cũng bị ngọn lửa mạnh mẽ này nuốt chửng. Tâm lực cường đại liên tục bị thiêu đốt, trong nháy mắt bắt đầu suy yếu.
Đến tận bây giờ ông ta mới hoàn toàn hiểu được, thì ra tên nhãi Linh Kiếp này ban đầu muốn ông ta xuất ra tâm thần, vì vậy mới cố gắng chịu đựng đòn công kích đại đạo của ông ta.
“Phụt!”, ở phía xa, Dương Hạo không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi, còn có một ít nội tạng vỡ vụn.
Mặc dù nội tạng của y đã bị đánh nát, nhưng lúc này trên mặt y tràn đầy ý cười. Vạn tử bất diệt hồn điều khiến Cứu diễm hỏa vương, nuốt chửng mọi thứ của Quân Vị Ương.
Khá lắm. Y vẫn luôn đợi, đợi Quân Vị Ương xuất ta tâm thần.
Tâm thần, vẫn luôn là lực lượng vượt qua linh hồn. Linh hỗn vỡ nát, chỉ cần chút tâm thần vẫn còn vẫn có thể tu dưỡng và hồi sinh lại linh hồn.
Lực tâm thần vượt qua linh hồn. Cường giả Thiên Quân, chỉ cần tâm thần không chết, linh hồn không hề tiêu tan. Muốn giết Quân Vị Ương thì phải đợi ông ta xuất lực tâm thần, chỉ cần có thể dùng Cửu diễm hỏa vương nuốt chửng lực tâm thần của ông ta thì có thể thành công giết tên vị Thiên Quân này.
“Cho dù có chết, ta cũng không để cho ngươi sống”, âm thanh u ám tận cùng vang lên. Quân Vị Vương đột nhiên quơ cây đằng mộc trong tay.
Sắc mặt Dương Hạo đột nhiên ngưng tụ. Y cảm nhận được khí tức khủng bố từ cây đằng mộc đó. Thứ đó không phải tập hợp năng lượng mà là một vật thể thực.
“Uỳnh!”, phất tay một cái, cây đằng mộc đột nhiên vươn xa hàng trăm mét, lao về phía cơ thể Dương Hạo.
“Bụp!”, không có cách nào tránh né, hoàn toàn không thể tránh né. Khoảnh khắc này, Dương Hạo chỉ cảm thấy cái chết sắp ập tới. Cho dù bản thân có cố gắng dãy giụa thế nào cũng không thể thoát được sự công kích này.
Quá mạnh. Tốc độ đó vượt qua mọi sức tưởng tượng của y. Chịu đòn này, cơ thể của y sẽ trực tiếp phát nổ, cho dù là Kim Nham Chi Thân cũng không thể bảo vệ được y.