“Sư tôn, hắn chính là Dương Hạo, kẻ đã chạy trốn ở liên minh Bách Tông”, đệ tử đã bỏ cuộc trước đó đứng bên cạnh Nhiếp Dung Thiên Quân nói.
Nhiếp Dung Thiên Quân bình tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần vội, ta đã thông báo cho một vài người bạn và Kinh Ninh, không lâu nữa họ sẽ đến đây”.
Không chỉ một mình Nhiếp Dung Thiên Quân mà các Thiên Quân khác cũng nhìn chằm chằm Dương Hạo như thể đàn sói nhìn chằm chằm vào con mồi của mình. Lúc ở vạn cổ mộ huyệt, Dương Hạo đã công khai thân phận nên đó chẳng còn là bí mật với họ nữa.
“Nếu ta có được chiến hạm Trấn Linh thì Thiên Quân cấp trung đó không phải là đối thủ của ta, thậm chí ta còn có thể đánh với Thiên Quân cấp cao”.
“Tên nhóc này chắc chắn có rất nhiều bảo vật, giết hắn rồi lấy hết mấy món đồ đó, ta sẽ đứng đầu thiên hạ ở thành Tế Nguyệt”.
Mỗi một Thiên Quân đều có tính toán của riêng mình, nhưng không bao gồm Sơn Lam, Phong Hành Tử, Thái Uy và Ma Lạc.
Đệ tử của bốn người này đều đã bị giết, sao họ có thể biết được chuyện của Dương Hạo?
“Ngươi giết chúng, ta phải giết ngươi”, Phong Hành Tử hét lên, sau đó vung một chưởng ra, không trung lập tức xuất hiện sức mạnh đại đạo lao về phía Dương Hạo.
“Xoẹt!”, cơ thể Dương Hạo biến thành một cơn gió, thoáng chốc đã tránh được đòn tấn công của Phong Hành Tử.
Khuôn mặt y chẳng hề có cảm xúc gì, tay khẽ đung đưa, một thanh kiếm dài ngưng tụ năng lượng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Y nói: “Phong Hành Tử, hôm ta vừa đến thành Tế Nguyệt, ông đã sỉ nhục ta bằng cú đánh, hôm nay ta sẽ trả lại ông”.
“Hừ! Lúc trước ta chỉ tát ngươi một cái, vậy mà hôm nay ngươi muốn giết ta!”, Phong Hành Tử tức giận quát lớn, tập hợp sức mạnh, phóng về phía Dương Hạo.
“Tuế nguyệt kiếm đạo, nhất kiếm nhân gian!”, Dương Hạo nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén như hai thanh kiếm.
“Chém!”, theo một tiếng chém của y, kiếm pháp huyền diệu vô cùng đột nhiên phá vỡ đạo pháp mạnh mẽ, các loại cảm xúc bùng nổ, phóng về phía Phong Hành Tử.
Xung kích Tâm Thần?”, Phong Hành Tử cảm thấy Tâm Thần mình bị ảnh hưởng, hơn nữa lực xung kích mạnh mẽ đó khiến Tâm Thần của ông ta bị chấn động.
Nụ cười trên khóe miệng Dương Hạo càng tươi hơn. Tâm Thần của y đã tiến bộ khi nhận thức được Tâm Thần ngũ tuyệt. Mặc dù vẫn chưa lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của Tâm Thần ngũ tuyệt, nhưng việc nâng cao Tâm Thần cũng mang lại cho y rất nhiều lợi ích.
Phong Hành Tử là Thiên Quân nhất trọng, Tâm Thần cũng ở cảnh giới nhất trọng. Mà Tâm Thần của Dương Hạo cũng ở cấp Thiên Quân nhất trọng, nhưng nếu so sánh, Tâm Thần của Phong Hành Tử lại yếu hơn y một chút.