Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện sự khinh thường với uy nghiêm của Thiên Quân. Đối với Dương Hạo, Thiên Quân cấp một chẳng có gì uy hiếp cả.
Chưa nói tới kiếm đạo, chỉ riêng cảnh giới bây giờ của y cũng không cần phải sợ hãi Thiên Quân cấp một. Ở cảnh giới Linh Kiếp cấp ba, trong bể suối đen đó, y không chỉ đạt được Tâm Thần ngũ tuyệt, mà còn đột phá cảnh giới.
Mà vạn cổ huyệt mộ thuộc về thế giới Thịnh Thiên đã diệt vong, hoàn toàn nằm ngoài thế giới Phong Vũ, cho nên ba mắt số kiếp chưa giáng xuống, chỉ là bây giờ, y quả thực là Linh Kiếp bước ba.
Linh Kiếp bước ba cũng đủ để đấu với Thiên Quân cấp một. Đây là nền móng của Dương Hạo, là sự tự tin và thực lực tạo nên nền tảng vững chắc để vượt qua vô số tu giả.
“Hừ! Có giỏi thì đấu một chọi một với ta đi, đấu tay không”, nghe Dương Hạo nói xong, Phong Hành Tử trợn mắt, lạnh lùng nói.
Dương Hạo nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc.
Y cười khinh thường nói: “Người ta nói Phong Hành Tử mặt dày vô sỉ, hành động đáng khinh, hôm nay cuối cùng ta cũng được thấy rồi”.
“Ngươi đường đường là một Thiên Quân, vậy mà lại nói những lời như vậy với cảnh giới Linh Kiếp như ta, không cảm thấy xấu hổ sao? Một chọi một, còn đấu tay không, ngươi cho rằng ta là tên ngốc sao?”
Nghe Dương Hạo nói vậy, sắc mặt Phong Hành Tử càng tối sầm lại. Ông ta cảm nhận được hơi thở của Thái Uy ngày càng yếu, trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Tiểu tử, đừng phí lời nữa. Có giỏi thì đánh đi, còn nếu không dám thì thả huynh đệ ta ra!”, ông ta tức giận quát lớn, như thể Dương Hạo đang cậy lớn bắt nạt nhỏ, hoàn toàn lật ngược tình thế.
“Ta thấy chữ đáng khinh kia đã không còn đủ để miêu tả Phong Hành Tử ngươi rồi. Ngay cả vô sỉ cũng đề cao ngươi quá. Có thể, ngươi còn không đủ tư cách làm người, chỉ có thể coi là cầm thú mà thôi”, Dương Hạo lắc đầu nói.
Sau đó y nhìn chằm chằm Phong Hành Tử, sức mạnh kinh hoàng bộc phát ra khỏi cơ thể.
“Nếu ngươi ta muốn đấu tay đôi thì ta sẽ chiều ngươi, để ngươi biết, cho dù ta là cảnh giới Linh Kiếp, thì cũng có thể nghiền nát ngươi”, tiếng của Dương Hạo vang dội, bỗng chốc, đám Thiên Quân xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Cảnh giới Linh Kiếp bước ba đấu với Thiên Quân, đây không phải tên ngốc thì cũng là kẻ điên. Nhưng không ai cho rằng Dương Hạo là kẻ ngốc.
Rất nhiều người trong liên minh Bách Phong đã từng nghe nói đến một kẻ tà ác trẻ tuổi, liệu đó có phải là kẻ ngốc hay không? Câu trả lời không cần nói cũng biết. Vậy thì rõ ràng y là một kẻ điên, hơn nữa còn điên một cách biến thái.
“Cơ thể chiến thần đến đây!”, Dương Hạo vung tay tay, cơ thể đột nhiên phồng lên, khí tức sức mạnh đáng sợ và khí tức của đạo pháp chiến thần lập tức bộc phát.
“Cái này…”, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Phong Hành Tử trở nên vô cùng khó coi, ông ta cảm nhận được sức mạnh đáng sợ.
“Nào! Thử xem ngươi có thể sống sót qua mấy chiêu của ta”, Dương Hạo quát lớn, thân hình cao lớn hơn năm mươi thượng lộ ra, ép về phía Phong Hành Tử.
“Đại đạo chi lực, giết hắn cho ta!”, Dương Hạo vừa đến gần, ánh mắt Phong Hành Tử đầy sát khí, sau đó hai tay vung mạnh, phóng đòn tấn công đáng sợ về phía Dương Hạo.
“Bùm!”, cơ thể Phong Hành Tử bay ngược lại, đại đạo chi lực cực mạnh dường như làm tiêu hao hết công lực tu vi của Phong Hành Tử. Uy lực đáng sợ đó để lại cho Dương Hạo rất nhiều thương tích.