“Nhật Nguyệt Thiên Địa, Vạn Phật Lâm!”, tiểu hoà thượng lại lên tiếng, sau đó lấy chuông Nhật Nguyệt làm trung tâm, phạm vi mấy chục dặm đều bị ánh sáng màu vàng bao trùm lấy.
Những Cổ Phật khổng lồ cũng xuất hiện theo, bộc phát uy nghiêm Phật đạo vô tận.
“Phật nhãn, giết!”, tiếng gầm phẫn nộ vang lên, vào khoảnh khắc tiểu hoà thượng bộc phát khí tức mạnh mẽ, mắt của những Cổ Phật cũng mở to ra, ánh sáng màu vàng lập tức xuyên qua không gian, lao thẳng về phía Lam Sơn Thiên Quân.
“Chắc chắn phải chết”, Dương Hạo nhếch miệng, khẽ thốt ra bốn chữ. Khoảnh khắc này, y cũng coi như được chứng kiến thực lực thực thụ của tiểu hoà thượng.
Nói thật thì bảo y đối diện với tiểu hoà thượng lúc này, trong lòng tính toán khả năng chiến thắng thì có lẽ ngay tới một nửa cũng không có. Ít nhất việc bản thân muốn giết Sơn Lam Thiên Quân là không thể làm được.
“Hủy diệt đi!”, cùng với một câu nói của tiểu hoà thượng, ánh sáng màu vàng của vạn đạo xuyên qua cơ thể đang run rẩy và ngập tràn nỗi khiếp sợ của Sơn Lam Thiên Quân, biến ông ta thành tro bụi.
Sơn Lam Thiên Quân, diệt! Kẻ có biệt danh Thiên Quân số một Tế Nguyệt Thành chắc chắn không thể ngờ được bản thân sẽ chết trong tay một hoà thượng ở cảnh giới Linh Kiếp.
“Phù!”, khẽ thở ra một hơi, tiểu hoà thượng cất chuông Nhật Nguyệt, hai mắt nhìn lên trên bầu trời, nhỏ giọng nói: “Bố, mẹ, Liêu Ưng báo thù cho hai người rồi. Kể từ ngày hôm nay, con sẽ là hoà thượng thực thụ, pháp hiệu Tự Tại”.
“Rầm ầm!”, vào lúc Dương Hạo cảm nhận được gông xiềng trong lòng tiểu hoà thượng đã được hoá giải và đang vui mừng cho hắn thì đột nhiên có một tiếng vang cực lớn truyền tới từ trong không gian phía xa.
Tầm mắt của y dịch chuyển, khoá chặt phía trước. Ngay sau đó nhìn thấy một khe nứt dài mấy nghìn mét, đồng thời, một Thiên Quân mang theo sức mạnh khí tức đại đạo mạnh mẽ bước từ bên trong ra…
Khởi Tân Thiên Quân, Hứa La Thiên Quân, Hồng Diệp Thiên Quân, Khôn Nhiên Thiên Quân, Hữu Tín Thiên Quân, Cửu Ma Thiên Quân, Hổ Phách Thiên Quân, Đại Hàng Thiên Quân, Kinh Ninh Thiên Quân, Hùng La Thiên Quân… từng Thiên Quân bước ra từ trong vết nứt không gian đó.
Đôi mắt Dương Hạo dần trở nên nghiêm trọng, sau khi nhìn kỹ lại, Thiên Quân phía trước có đến mười sáu người, còn nhớ lần trước đám người này cũng ở trong số những người ép hại y.
Trạm Thiên Thành bị phá hủy, trong số những người này có rất nhiều đều ở trong đó, họ cũng nằm trong số người của liên minh Bách Phong, đều được Nhiếp Dung Thiên Quân mời đến.
“Dương Hạo, cuối cùng bọn ta cũng tìm được ngươi, một ngàn năm, chỉ cần có thể nắm chiến hạm Trấn Linh trong tay một ngàn năm thì có thể trở thành truyền nhân của Đại Đế. Ta khuyên ngươi vẫn nên giao ra đây đí”, Kinh Ninh Thiên Quân lạnh lùng nói.
Từ lúc đầu ông ta chỉ là tức giận đuổi giết y bởi vì Dương Hạo đã giết đồ đệ của mình, nhưng đến giờ ông ta đã quên mất cái chết của đệ tử từ lâu rồi, một lòng muốn lấy được chiến hạm Trấn Linh của Dương Hạo mà thôi.
Dương Hạo chỉ xem thường khẽ cười với những lời của Kinh Ninh Thiên Quân, y nhìn lướt qua mười sáu Thiên Quân kia, tà khí bỗng bùng phát.