Chiến hạm Trấn Linh có uy lực cực mạnh, tốc độ cũng vô cùng đáng kinh ngạc, nó xé tan không gian xuyên vào trong dòng loạn lưu như ảo ảnh.
“Về rồi, bọn họ về rồi”, trong đại điện Dương Tiêu chạy vào trong, giọng của hắn vọng khá lớn, Dương Hoắc ngồi trên ghế chủ trì đứng phắt dậy.
Dương Hoắc phấn khích nói: “Đã gần mười bảy năm rồi, cuối cùng hai tên này cũng đã về, nếu không phải ấn linh hồn của Cuồng Nhân không có vấn đề gì, ta cũng lo lắng đứng ngồi không yên đấy”.
Nói rồi Dương Hoắc đi ra ngoài cửa đại điện, lão ta ngẩng đầu lên nhìn hai bóng người đang bay đến từ phía đằng xa, nở nụ cười.
“Dương Hoắc, đã lâu không gặp”, Dương Cuồng Nhân tùy ý gọi, tính cách hắn vô cùng lười nhác, đối đãi với người khác cũng như thế, có thể lên tiếng chào hỏi Dương Hoắc đã xem như khá tốt rồi.
Nhưng điều này cũng phải xem đối phương là ai, nếu là người hợp tính như Dương Hạo thì không cần phải nói, hắn tương đối bội phục Dương Hạo.
Sau Dương Hoắc là Dương Quan, Dương Tiêu… từng người một bước ra từ trong đại điện, sau khi ngẩng đầu lên nhìn Dương Cuồng Nhân và Dương Hạo trên bầu trời, sắc mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng, nở nụ cười.
Bất kể thế nào, người có thể được họ thừa nhận chính là sự tồn tại cốt lõi nhất của nhà họ Dương, tất nhiên họ cũng rất khách sáo với những người này, cho dù là vãn bối cũng như thế.
“Dương Liễu xuất chúng nhưng hắn lại càng chói mắt xuất sắc hơn cả Dương Liêu”, Dương Tịnh mỉm cười nói, Dương Quan bên cạnh cũng đồng tình gật đầu.
“Xin chào các vị”, Dương Hạo vẫn rất khiêm tốn chắp tay chào, vẻ mặt cung kính khi gặp bảy vị cao thủ Thiên Quân này.
“Ha ha, miễn lễ”, Dương Hoắc bật cười thành tiếng nói: “Dương Hạo, nếu ngươi còn không quay về nữa ta đã đến chỗ lão tổ xin ý kiến rồi”.
Dương Hạo ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói: “Ông đi xin ý kiến thì có liên quan gì đến ta?”
“Đương nhiên có liên quan chứ”, Dương Hoắc gật đầu nói: “Sắp tới sẽ có sự kiện Đế Thành, ngươi là một trong những tu giả thanh niên đại diện cho bộ tộc Dương Thị, sao có thể vắng mặt được? Còn có Dương Liêu, có lẽ lúc này hắn cũng đang chuẩn bị đến sự kiện rồi”.
“Dương Liêu? Một thí quân giả khác?”, nghe đến cái tên này ánh mắt Dương Hạo không khỏi lóe lên tia ngạc nhiên, y đã từng nghe Dương Cuồng Nhân nhắc đến cái tên mấy lần.
Dương Liêu này từng giết một Thiên Quân nhất trọng, là đệ tử thanh niên xuất sắc nhất trong bộ tộc Dương Thị, nhưng hình như sau khi mình đến thì hào quang này đã bị mình cướp đi mất.
“Là ta”, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, sau đó một người trẻ tuổi bay đến từ hướng Đông, hắn dừng lại ở cách đó khá xa lặng lẽ nhìn Dương Hạo.
Lướt nhìn Dương Liêu, Dương Hạo cảm nhận được khí tức cương quyết toát ra từ đôi mắt đó.
Cả người mặc một bộ áo dài màu vàng, tràn đầy chiến ý mãnh liệt, giữa hai hàng mày cũng hiện lên khí thế bá đạo không thể che giấu.