“Xích Hiệt? Đó chỉ là một tên nhát gan mà thôi. Mặc dù tu vi không tồi, nhưng trong mắt hầu hết cường giả trong Đế Thành, lão ta chẳng là gì cả. Nếu không phải Tam Kiếp Đại Đế khoan dung thì lão ta đã chết từ lâu rồi”, Tiểu Hải nói với vẻ khinh thường.
“Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chọc tức tên nham hiểm Xích Hiệt. Bây giờ có một trăm một nghìn ngươi thì cũng không đủ cho lão ta giết”, Tiểu Hải phía sau cảnh cáo.
Dương Hạo gật đầu, y biết rõ thực lực của mình. Giết mấy Thiên Quân mới hoặc Thiên Quân cấp trung thì còn được. Nhưng nếu đối mặt với Thiên Quân đỉnh cao như Xích Hiệt, thì chính là tự tìm đường chết.
Khoảng cách xa xôi, không phải một hai ngày có thể tới được. Năm tháng sau, Dương Hạo mới chỉ bay được một phần ba quãng đường nhờ dựa vào tốc độ của chiến hạm Trấn Linh.
Thành Diệu Tấn là một thành lũy dưới trướng Tam Kiếp Đế Thành. Mặc dù nó không bằng bốn vương thành Phiêu Tuyết, Phi Ưng, Lạc Nhật và Ẩn Lăng, nhưng cũng không khác nhau là mấy.
Vả lại, nghe nói trong thành Diệu Tấn có một vị cường giả đỉnh cao. Thực lực của lão ta ta từng được Tam Kiếp Đại Đế khen ngợi. Vị cường giả này chính là Khô Nguyên Thiên Quân của thành Diệu Tấn.
Khô Nguyên Thiên Quân tuy luyện khô vong chi đạo. Sức mạnh của đại đạo tràn ngập sát thương đáng sợ. Ngay cả Thiên Quân cấp cao cũng có thể bị giết trước mặt lão ta.
Khô vong chi đạo, nhất niệm khô vong. Vị Khô Nguyên Thiên Quân này không ra tay thì thôi, ra tay thì sẽ lấy mạng người.
Nhưng nghe nói tính tình của vị Khô Nguyên Thiên Quân này rất tốt. Chỉ cần không làm gì quá đáng thì ông ấy sẽ không so đo. Đương nhiên, nếu có tu giả thật sự muốn gây rối ở thành Diệu Tấn, thì vị cường giả đáng sợ này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Ngay cả chủ nhân của ta cũng rất khâm phục Khô Nguyên Thiên Quân”, Tiểu Hải thở dài, tỏ ra vô cùng kính trọng Khô Nguyên Thiên Quân.
Trái tim của Dương Hạo rung động, bóng dáng của y lao xuống, y nhất định phải tiến vào thành Diệu Tấn này, bởi vì, những tu giả tham gia đại hội đều phải tập trung ở đây.
Sau đó sẽ được sứ giả dẫn vào Đế Thành, nếu không, e rằng những kẻ yếu ớt này còn không vào được Đế Thành.
“Vù!”, vừa bước chân vào thành Diệu Tấn, Dương Hạo đã cảm nhận được một luồng linh hồn uy nghiêm quét qua cơ thể mình.
Ngay sau đó, lần lượt từng đạo linh hồn lướt qua. Năng lượng của nhưng linh hồn này vô cùng mạnh mẽ, khiến linh hồn của y cảm nhận được sự áp bức.
“Người của Phiêu Tuyết Vương Thành?”, một giọng nói bình tĩnh vang lên, sau đó Dương Hạo đột nhiên cảm thấy không gian trước mặt biến dạng, một bóng người xuất hiện từ trong không trung.
Đây là một người đàn ông trung niên cường tráng, toàn thân có linh khí cường hãn, Đại đạo chi lực lưu chuyển trên cơ thể ông ta, không gian cuồng bạo không ngừng biến dạng.