Nhưng bây giờ ba đệ tử của Kiếm Đạo Tông lại chỉ đánh ngang tay với một người không phải là kiếm tu của Kiếm Đạo Tông, tình thế như vậy khiến người ta không thể tin được.
“Kiếm Đạo Tông sắp gặp trở ngại rồi”, Tiêu Tâm của núi Cổ La bình thản nói, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ thờ ơ.
Kiếm Đạo Tông là của Phiêu Tuyết Vương Thành, không hề có quan hệ gì với Ấn Lăng Vương Thành, dù họ có chết hết thì cũng chỉ làm cho núi Cổ La bớt đi vài đối thủ mà thôi.
“Chậc chậc! Thiên Ấn Tông, Kiếm Đạo Tông, bộ tộc Dương Thị, ba thế lực ở Phiêu Tuyết Vương Thành thế mà lại chém giết lẫn nhau ở đây, thú vị đấy, đúng thật là thú vị”, Phong Lăng Vân mỉm cười, hứng thú nhìn cuộc chạm trán của bốn người Dương Hạo.
Văn Thương đó lộ vẻ vẻ nho nhã nhìn trận đấu của họ, khẽ lắc đầu nói: “Sát tâm quá nặng, người tu đạo nên có tâm hiền từ mới đúng”.
“Hừ, đạo đức giả, hôm đó lúc ngươi giết hết các tán tu của thành Linh Ứng chưa thấy ngươi nói mấy lời này”, Tiêu Tâm hừ một tiếng, giễu cợt nói.
Rõ ràng là người này có ý thù địch với Văn Thương.
“Không hay rồi, lực kiếm đạo của tên này thực quá mạnh! Bộ tộc Dương Thị từ bao giờ lại xuất hiện kiếm tu mạnh như vậy?”, sắc mặt La Kiêu thay đổi, nắm chặt kiếm trong tay, chật vật chống lại lực kiếm đạo của Dương Hạo.
“Không thể đọ lực kiếm đạo với hắn nữa, phải đánh bại hắn thôi”, khẽ kêu lên một tiếng, sắc mặt U Ngưng tái nhợt, nhưng sự sắc bén trong mắt càng lúc càng rõ rệt.
“Thiên Lôi Cửu Kiếm!”, hét lên một tiếng, tu giả Kiếm Đạo Tông trẻ tuổi nhất đột nhiên rút trường kiếm sau lưng ra, kiếm quang sắc bén bao phủ Dương Hạo.
Lực kiếm đạo đương nhiên không thể so sánh với kiếm quang tấn công. Lấy đạo ngăn kiếm, sự sắc bén của kiếm quang kia vượt xa so với lực kiếm đạo.
Hai mắt Dương Hạo ánh lên tia sáng, nhưng y vẫn không có hành động gì. Bàn tay khẽ động, Tử Thần Kiếm lao ra như một ngôi sao băng.
“Nhanh! Nhanh đến mức không thể tin được”, Tiêu Tâm núi Cổ La bên cạnh quan sát không khỏi kêu lên, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Văn Thương ở bên cạnh cũng chấn động.
Không chỉ hai người họ, Phong Lăng Vân, Diệp Cửu Xán… tất cả đệ tử ưu tú của tứ đại Vương Thành đều cảm thán trước đường kiếm này của Dương Hạo.
“Sư đệ cẩn thận!”, U Ngưng nhìn thấy nhát kiếm này của Dương Hạo, sắc mặt thay đổi.
Cô ta vung tay lên, gần như cùng lúc khi Dương Hạo xuất Tử Thần Kiếm. Nhát kiếm này, cô ta dường như đã dùng toàn lực của mình.
Từ thanh trường kiếm trong tay Dương Hạo, cô ta cảm nhận được ự đe dọa của cái chết, vì vậy, cô ta không còn cách nào khác ngoài dùng hết sức lực.