“Dương Hạo!”, Tiêu Tâm sa sầm mặt mày, nhanh chóng chạy tới đỡ y dậy.
“Phù! Tiêu hao tới cực hạn, phản vệ của nhát kiếm này thật đáng sợ”, Dương Hạo thở hắt ra một hơi, cười nói.
Gương mặt Tiêu Tâm mang vẻ cảm kích, hắn đỡ lấy Dương Hạo, truyền từng luồng lực đại đạo vào trong cơ thể của Dương Hạo, trị thương cho y.
Một lúc sau, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Tâm, Dương Hạo cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực.
Y đứng thẳng người, đẩy tay Tiêu Tâm ra, nhìn mấy món bảo bối mà Văn Thương để lại, nói: “Không ngờ tên Văn Thương này lại mạnh tới thế. Uy lực mà Huyết Thư kia bộc phát ra còn hơn cả Thiên Quân cấp cao”.
“Huyết Thư!”
“Quả nhiên là một bảo vật chứ không phải là bí thuật”.
Ánh mắt của hai người lần lượt dừng trên một món đồ, đồng tử đều co rút lại. Bọn họ nhìn thấy bên trong mấy món đồ mà Văn Thương để lại có một quyển sách cổ màu máu, ngoại hình giống hệt với Huyết Thư mà y bộc lộ ra.
Có mấy món đồ nằm yên lặng trên mặt đất, một thanh bảo kiếm, một quyển Huyết Thư, một chiếc nhẫn không gian, còn có một bảo vật cổ trông như la bàn và cả một cái gương hết sức cổ kính.
“Bảo vật của Văn Thương đúng là không ít, điện Thái Nhất quả thực đã dốc hết tất cả để bồi dưỡng hắn”, Tiêu Tâm không kiềm chế được thốt ra một câu.
Trong lòng hắn khẽ thở dài, so với điện Thái Nhất thì căn cơ của Cổ La Sơn dường như nông hơn rất nhiều. Bởi vì trong tay hắn chỉ có một món bảo vật, ít hơn quá nhiều so với tên Văn Thương này.
“Dương Hạo, mối thù của sư đệ ta là ngươi báo giúp cho ta, những thứ này đương nhiên phải thuộc về ngươi mới phải”, Tiêu Tâm nói xong thì quay đầu đi, không nhìn những thứ này thêm nữa.
Dương Hạo cũng không khách khí với hắn, giơ tay nhận hết mấy món đồ.
Cấm Hồn Bàn truyền tới một cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay, Dương Hạo cảm ứng một chút, đột nhiên phát hiện ra một sự dao động linh hồn không giống với bình thường, bên trong dường như có một con mãnh thú viễn cổ thôn tính linh hồn đang chiếm cứ.
“Thôn tính linh hồn, đúng là hung tàn”, không kiềm chế được thốt ra một câu, y liền cất Cấm Hồn Bàn vào trong không gian của mình.
Tiếp theo đó là một cái gương trông rất cổ, Dương Hạo vừa cầm nó trong tay đã cảm nhận được nó không giống với bình thường. Sau khi cảm ứng cẩn thận thì lập tức phát hiện ra tác dụng của nó.
“Gương Hiển Đạo, vậy mà lại có thể thăm dò khí tức của đại đạo”, trong lòng y chợt vui mừng, có một món bảo vật như này, dưới một số hoàn cảnh đặc biệt, không một ai có thể thoát khỏi sự khống chế của mình.
Trên bảo kiếm phát ra sát khí sắc lạnh, Dương Hạo liếc mắt qua rồi thu nó lại. So về độ sắc nhọn thì thanh bảo kiếm này không bằng một phần một trăm của Tử Thần Kiếm.
Cuối cùng chính là Huyết Thư kia, Nho Đạo Huyết Thư. Ban đầu lúc đối chiến với Văn Thương, y và Tiêu Tâm vẫn cho rằng thứ mà Văn Thương bộc lộ ra là một môn bí thuật. Không ngờ hắn lại mượn năng lượng bên trong Huyết Thư này để bộc phát thực lực khủng bố.
“Huyết Thư này bá đạo, có điều dường như cần tới lực nho đạo. Đối với ta mà nói thì không có tác dụng gì”, y không khỏi lắc đầu thở dài, một bảo vật mạnh như vậy lại chẳng có tác dụng gì, điều này khiến y thấy hơi thất vọng.
Dương Hạo mở nhẫn không gian ra xem thử, đột nhiên hai mắt ánh lên niềm vui.
Bên trong cái nhẫn này không có gì khác, tất cả đều là một số tinh thạch Thuần Dương và tinh thạch Đạo Văn. Hơn nữa những tài nguyên này đều ở cao cấp, mặc dù số lượng không quá nhiều nhưng cũng cực kỳ đẳng cấp.
“Một trăm nghìn tinh thạch Thuần Dương thượng phẩm, Văn Thương này quả nhiên giàu có”, Dương Hạo không nén được kinh thán một tiếng.
Đợi Dương Hạo thu thập hết những thứ này, Tiêu Tâm mới lên tiếng nói: “Dương Hạo huynh đệ, xem ra ngươi có được không ít thứ tốt đâu nhỉ. Ha ha!”
Dương Hạo cũng mỉm cười, y cực kỳ kính phục cách làm người của Tiêu Tâm. Nhiều bảo vật như vậy bày ra trước mặt cũng không hề dao động, đổi lại là một số Thiên Quân khác thì có lẽ đều không làm được.
“Cầm lấy!”, y tiện tay quăng ra, đưa Cấm Hồn Bàn cho Tiêu Tâm, không đợi đối phương từ chối, y nói: “Thứ này đối với ta mà nói không có tác dụng gì. Thần hồn của sư đệ ngươi bị nó thôn tính, có lẽ vẫn còn cách xoay chuyển được. Ngươi giữ lấy, tìm hiểu cho cẩn thận”.
Tiêu Tâm lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích, khoé miệng khẽ cử động, ánh mắt hơi đỏ ửng. Mặc dù hắn cũng biết cơ hội này rất mong manh, thế nhưng hắn nhất định sẽ nỗ lực. Đồng Ninh vẫn luôn là sư đệ mà hắn yêu thương nhất.
“Tiêu Tâm, ta cần ngươi giúp ta hộ pháp”, Dương Hạo ngồi xếp bằng nói.
“Không thành vấn đề”, Tiêu Tâm gật đầu nói: “Trừ phi ta chết, nếu không thì sẽ chẳng ai có thể làm phiền ngươi dù chỉ một chút. Dù là chiến thần Kim Giáp thì cũng không được”.